Quang Âm Chi Ngoại
Ninh Viêm đang lau chùi, Lý Hữu Phỉ đang sắp xếp lại đan dược, đội trưởng
đang thủ vệ, về phần Ngô Kiếm Vu thì là đứng bên cạnh Thế Tử, đang ngâm
thơ cho Thế Tử nghe.
"Gia gia mở mắt thiên hạ sáng, đàn bà hộ vệ chớ càn rỡ!"
Thế Tử đang uống trà nghe vậy, liếc mắt nhìn Ngô Kiếm Vu, nở nụ cười.
Ngô Kiếm Vu nhanh chóng cúi người với vẻ mặt nịnh nọt, sau đó lé mắt
nhìn đội trưởng cùng với U Tinh nấu nước một bên, trong mắt lộ ra ngạo nghễ.
Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc y đã tìm được phương pháp nịnh nọt
lão gia gia, đó chính là mỗi sáng sớm ngâm thơ cho lão gia gia nghe, ngày qua
ngày dưới sự cố gắng của mình, y cảm thấy hiệu quả rất nổi bật.
Giờ phút này nói xong, y liền nhanh chóng chạy tới cửa, tiếp tục ngâm thơ
trong bão cát.
Hứa Thanh đã quen với tiệm thuốc thường ngày, sau khi nhẹ gật đầu về phía
Linh Nhi, hắn ngồi ở bên cạnh Thế Tử.
"Có đầu mối sao?" Thế tử nhìn Hứa Thanh, Anh Vũ trên bờ vai cũng ngạo
nghễ nhìn qua Hứa Thanh.
Hứa Thanh lắc đầu.
"Tiền bối, đến cùng thì công pháp Hoàng cấp là cái gì?"
Hứa Thanh hỏi một câu, đây là lần đầu tiên trong những ngày này hắn hỏi ý
Thế Tử.
Thế Tử không nói chuyện, ánh mắt chuyển khỏi trên người Hứa Thanh, rơi
vào chỗ Trần Nhị Ngưu, Hứa Thanh cũng tùy theo nhìn lại.
Đội trưởng ôm kiếm, không có quan tâm tới ánh mắt của Hứa Thanh cùng
Thế Tử, y quét mắt nhìn qua Ngô Kiếm Vu phía ngoài, đáy lòng thầm nghĩ tiểu
tử, cũng lười so đo với hành vi âm dương quái khí của y, giờ phút này nhìn
chằm chằm U Tinh, quát tháo lên.
"Mỗi ngày đều nấu nước, ngươi cũng không nấu ra kinh nghiệm được hả,
làm gì mà chậm như vậy, ngươi phải dùng miệng mà thổi nha!"
Thân thể U Tinh run rẩy, ẩn nhẫn của ả đối với Trần Nhị Ngưu đã đến cực
hạn.
Ả có lòng bộc phát nhưng lại ngại Thế Tử, vì vậy chỉ có thể cực kỳ phẫn nộ
ở đáy lòng.
Trong đầu không ngừng tưởng tượng sẽ phanh thây xé xác cái tên Trần Nhị
Ngưu chết tiệt kia như thế nào.
"Một ngày nào đó, ta muốn xé y thành hai nửa, một nửa nấu nước để luộc,
một nửa tạo thành viên thịt người, tiếp đó bỏ vào miệng hung hăng nhấm nuốt!"
"Vừa cắn, còn phải vừa cho thằng chó này kêu gào, cuối cùng nước sôi lại
nấu nhừ nó một hồi nữa, làm canh để húp."
Đây là suy nghĩ mỗi ngày của U Tinh, mà mỗi lần nghĩ như vậy thì đáy lòng
của ả đều vô cùng thoải mái, giờ phút này trong lúc đang tiếp tục mặc sức tưởng
tượng, đội trưởng hừ lạnh một tiếng.
"Run rẩy cái gì mà run rẩy, mỗi ngày chỉ biết run rẩy, không phát hiện nước
cũng đã sôi rồi sao, còn không đi pha trà cho lão gia gia!"
"Ngươi nói bờ mông to lớn của ngươi mỗi ngày đều ngồi phô chổng ra như
vậy, giống như quả đào tươi ngon lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt ta, ngươi đang câu
dẫn ai đó! Ngươi có phiền hay không, mỗi ngày cũng là ngươi ăn nhiều nhất!"
Lời nói của đội trưởng vừa ra, U Tinh chợt đứng lên, vào lúc tu vi sắp bộc
phát và trong mắt đỏ thẫm, Ninh Viêm ngồi chồm hổm trên mặt đất lau sàn qua,
không kiên nhẫn mở miệng.
"Nhường nhịn một chút!"
Thân thể U Tinh lần nữa run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn phải lần nữa nhịn
xuống, xách theo ấm nước đi về phía Thế Tử để pha trà cho lão, sau đó tức giận
đứng ở bên cạnh.
"Hứa Thanh." Thế Tử đổ trà nóng trước mặt lên phía trước Hứa Thanh,
ngón tay chỉ một cái ở phía trên.
"Ngươi nói cho ta biết, nước là cái gì? Tại sao phải nóng lên? Trà là cái gì,
tại sao sau khi cho vào nước sôi, màu sắc sẽ cải biến? Mùi vị cũng không giống
nhau?"
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, nhìn chén trà trước mặt.
"Đó là bởi vì....."
"Cái này không trọng yếu." Thế Tử cắt ngang, ánh mắt thâm sâu và giơ tay
phải lên, đặt mầm nhỏ lên trên mặt bàn trước mặt.
Mầm nhỏ chập chờn nhu thuận hạ xuống một chiếc lá cây, bị Thế Tử tiếp
được, sau đó đặt ở trong chén trà trước mặt Hứa Thanh.
Lá cây nho nhỏ kia trôi nổi trong nước trà, hơi lay động.
"Ngươi có hiểu không?"
Hứa Thanh trầm mặc và nhắm mắt suy tư, Ninh Viêm lau chùi cũng dừng
lại, đáy lòng đồng dạng suy tư, gã cảm thấy Uẩn Thần chỉ điểm vốn cực kỳ
hiếm thấy, cho nên không muốn buông tha.
Đội trưởng cũng là như vậy, trong mắt lộ ra trầm ngâm, còn có Lý Hữu Phỉ
càng phải như vậy.
Sau một lúc lâu thân thể Hứa Thanh bỗng nhiên chấn động, mở mắt ra nhìn
qua lá cây trong chén trà, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, bỗng nhiên đứng dậy.
"Tiền bối, ta hiểu rồi!"
Hứa Thanh chắp tay cúi đầu, hô hấp có chút dồn dập, hắn biết chỗ vấn đề
của mình, cũng hiểu rõ đáp án, giờ phút này liền quay người đi thẳng đến sau
nhà.
Thế Tử mỉm cười khẽ gật đầu, lão cảm thấy ngộ tính của Hứa Thanh cũng
không tệ lắm, hiểu chỉ điểm của mình.
Đội trưởng mắt thấy một màn này, cũng hít vào một hơi, một bộ mình cũng
đã hiểu, Ninh Viêm bên đó trừng mắt nhìn, đồng dạng cũng lộ ra thần sắc hoảng
hốt hiểu ra.
Giờ phút này duy chỉ có Anh Vũ trên bờ vai Thế Tử sửng sốt, nhìn nước trà
một chút, lại lướt qua phía trên lá cây, cuối cùng quan sát mọi người, trong mắt
lộ ra mờ mịt, thấp giọng mở miệng.
"Gia gia, hắn hiểu được cái gì vậy? Lão nhân gia ngài nói cái gì cùng với
hắn đó, tại sao ta nghe không hiểu....."
Thế Tử cầm lấy chén trà, thưởng thức rồi nhàn nhạt mở miệng.
"Ta nói cho hắn biết, phải học được cách cùng tồn tại, như trà cùng nước
giao hòa lại với nhau, cũng là tốt. Lại như mầm nhỏ hạ lá cây vào đó, đây cũng
là một loại buông bỏ cùng chọn lọc."
Anh Vũ hiểu ra, Ninh Viêm gật đầu, đội trưởng tán đồng sâu sắc.
Nhưng ở trong phòng sau nhà, Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống, hắn
đắm chìm ở bên trong suy nghĩ của mình, trong mắt lộ ra tinh mang, bị chính
đáp án mình cảm ngộ ra trong đầu nổ vang, thì thào nói nhỏ.
"Nước và trà xen lẫn cùng nhau, đây là biển hiện đại đạo quy nhất, nhưng
chúng sinh cũng có thể phản phác quy chân, vạn vật đều có bản nguyên tồn tại,
cho nên Thế Tử chỉ điểm ta là bọn nó thật vẫn có thể phân tách ra."
"Như chiếc lá của mầm nhỏ, chính là như vậy, sau khi hạ xuống vẫn như cũ
là một bộ phận bản nguyên kia..... Đây là đang nói cho ta biết, bọn nó vẫn là
nhất thể!"
"Lão nhân gia đây là để cho ta đi nghiên cứu cấp độ càng sâu hơn, đi phóng
đại và đào móc tận cùng để hiểu rõ Kim Ô, lần lượt phân cách, lần lượt bóc
tách, đi tìm đến bản nguyên của Kim Ô!"
"Ta hiểu rồi, đây là bản nguyên của công pháp Hoàng cấp, cũng là bản
chất!"
"Lúc trước ta nghiên cứu sai rồi, ta không nên từ góc độ vĩ mô nhìn ra phía
ngoài, đi biến hóa, đáng lẽ ta phải đi xâm nhập vào phía trong, mức độ vi mô!"
Sắc mặt Hứa Thanh thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía đại sảnh, đáy lòng tôn
kính đối với Thế Tử cũng mãnh liệt hơn.
Mà trong hành lang, Thế Tử đang thong dong nâng chén trà lên, sau khi cảm
giác Hứa Thanh thì thào, bỗng dừng một chút, vẻ mặt sững sờ rõ ràng.
"Hắn cảm ngộ ra cái quái gì đấy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.