Quang Âm Chi Ngoại
"Ngươi ngươi ngươi …ngươi làm sao vậy?" Đôi mắt Ngô Kiếm Vu trợn to,
y nhìn Hứa Thanh đi tới, nhìn vào mắt Hứa Thanh, nhìn thấy máu tươi chảy
xuôi, tâm thần chấn động, giọng của y cũng đưa tới người bên ngoài chú ý.
Rất nhanh, đội trưởng cùng với Lý Hữu Phỉ, còn có Linh Nhi cũng chú ý tới
Hứa Thanh đi tới.
"Hứa Thanh ca ca!"
Linh Nhi cấp bách nhanh chóng chạy ra, ôm lấy Hứa Thanh.
Hứa Thanh sờ lên đầu Linh Nhi, cười một cái, Linh Nhi cũng là có màu sắc.
"Không sao, ta đang tu hành."
"Nhưng mà tu hành cái gì lại cần móc xuống hai mắt của chính mình chứ?"
Linh Nhi khóc.
Hứa Thanh trấn an một phen, đi vào tiệm thuốc, một tấm hình hiện ra trong
mắt của hắn, đội trưởng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, Lý Hữu Phỉ vẻ mặt
kinh ngạc, Ninh Viêm thì là trợn to mắt.
U Tinh tiếp tục nấu nước, Thế Tử ngồi cách đó không xa, nhìn về phía
mình.
Hứa Thanh vỗ vỗ vào sau lưng Linh Nhi, cất bước đi tới trước mặt Thế Tử,
ngồi ở một bên, suy tư một phen.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.
"Tiền bối, ta vẫn không làm được, coi như là móc mắt ra, nhưng ta vẫn
không thể làm cho Độc Cấm tản ra từ ánh mắt của ta, dù là cảm giác thế giới,
vẫn không cách nào làm cho Độc Cấm theo thần niệm của ta xâm nhập."
Thế Tử nâng chung trà lên uống một ngụm, đang muốn tiếp tục lấy phương
thức huyền diệu như lúc trước để chỉ điểm, nhưng sau khi suy nghĩ một chút,
lão nhìn Hứa Thanh mù mất hai mắt một chút, lần này quyết định trực tiếp một
chút.
"Ngươi móc hai mắt này xuống là đúng rồi!"
"Ngươi phải nghĩ biện pháp, cảm thụ tầm nhìn của Thần Linh, nhìn đến thế
giới chân thật."
"Tầm nhìn của Thần Linh? Thế giới chân thật?" Hứa Thanh thì thào.
"Không sai." Thế Tử ý vị thâm trường.
Hứa Thanh trầm mặc, một lát sau hắn đứng dậy cúi đầu, trong khi Linh Nhi
đang căng thẳng lo lắng, Hứa Thanh về tới sau nhà quen thuộc, khoanh chân
ngồi xuống, trong lòng trầm ngâm.
"Vì sao, trong thế giới ta cảm giác, có thứ có đủ màu sắc, có thứ lại không
có màu sắc...."
Hứa Thanh suy tư, hắn cảm thấy cái này khả năng là một điểm mấu chốt.
Qua một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Thanh ngẩng đầu, trong lòng của hắn mơ hồ đã
có một đáp án, vì vậy cảm giác bốn phía, hết thảy đều có màu sắc, một lát sau
Hứa Thanh bỗng nhiên truyền âm cho đội trưởng.
"Đại sư huynh, ngươi có vật phẩm gì ta chưa từng thấy qua không?"
Đội trưởng đang trong hành lang nhìn chằm chằm U Tinh, nghe vậy liền
nhướn lông mi lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt rồi cất bước đi về phía sau nhà,
sau khi nhìn thấy Hứa Thanh, y liền giơ tay phải lên, móc ra một vật phẩm
tương tự.
Hứa Thanh đảo thần thức qua, chóp mũi ngửi một cái, kia là một khỏa đan
dược, Giải Chú đan.
"Đổi cái khác."
Trong mắt đội trưởng lộ ra kỳ mang, nở nụ cười thâm ý sâu sắc, sau đó suy
nghĩ một chút, lại móc ra một vật phẩm khác.
"Cái này thì sao?"
Hứa Thanh thấy đó là một cái cái yếm, vì vậy trầm mặc, sau đó lắc đầu.
Đội trưởng hứng thú, không ngừng lấy ra, Hứa Thanh nhìn những thứ đồ
ngổn ngang kia thì có chút cạn lời, cho đến một lát sau, hắn cảm nhận được đội
trưởng hình như lấy ra xảy ra vật phẩm gì đó.
Nhưng cái vật phẩm này, trong cảm giác của Hứa Thanh, không có màu sắc.
Hứa Thanh chợt ngẩng đầu.
"Đây là....."
Đội trưởng chú ý đến đồ trên tay mình, chỗ đó có một cái pho tượng nhỏ
màu lam, vật này là y đoạt được trước kia, là một vật cúng bái của một cái tiểu
tộc, không có gì thần kỳ, bị y đặt ở trong túi trữ vật nhiều năm, chính mình cũng
đã quên.
"Đó là một pho tượng." Đội trưởng nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh gật đầu, bên trong cảm giác của hắn, đường nét đồ trong tay đội
trưởng đích xác là một cái pho tượng.
"Màu gì?" Hứa Thanh hỏi.
"Màu đỏ." Đội trưởng mắt có thâm ý, cười mở miệng.
Trong thời gian ngắn, bên trong cảm giác của Hứa Thanh, pho tượng trong
bàn tay đội trưởng đã trở thành màu đỏ.
Hứa Thanh gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì đội trưởng bỗng nhiên lại nói.
"Ồ, ta nhìn lầm rồi tiểu Thanh, đây là màu trắng."
Hứa Thanh nhíu mày.
Đội trưởng nở nụ cười, đặt pho tượng màu lam ở trước mặt Hứa Thanh, nhẹ
giọng nói nhỏ.
"Tiểu Thanh, trở ngại một chút nguyên nhân, ta không thể chỉ điểm ngươi,
nhưng ta tặng cái bức tượng này cho ngươi đấy, đợi sau khi ngươi khôi phục
ánh mắt, nhìn xem đến cùng nó là màu gì."
Nói xong, đội trưởng rời đi.
Đáy lòng Hứa Thanh cuộn trào, rất nhiều suy nghĩ tràn ngập, hắn thả ra lực
lượng khôi phục của tử thủy tinh, khiến cho nó tràn vào hai mắt, lặng lẽ chờ
đợi.
Mấy ngày sau Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn pho tượng màu lam trước mặt.
Một khắc nhìn thấy pho tượng này, trong đầu Hứa Thanh lập tức nổ vang.
Giờ phút này màu trắng cùng với màu đỏ mà hắn nhận thức sụp xuống, đã
trở thành màu lam.
Quá trình này, mang cho hắn chấn động vô cùng lớn.
"Màu sắc có thể lừa gạt, như vậy thứ ta nhìn giờ phút này, lại có phải là thật
hay không?"
"Trạng thái lúc trước của ta, sở dĩ nhìn vạn vật thế giới có cái có đủ màu sắc,
có cái không có màu sắc, là bởi vì thứ có đủ màu sắc đều là thứ ta đã từng thấy
qua hoặc là tồn tại ở trong nhận thức của ta, cho nên ta có thể tự động tạo thành
hình ảnh của nó."
"Mà thứ ta chưa từng thấy qua, ta không cách nào tạo thành cảnh tượng, chỉ
có đường nét và cũng không có màu sắc..."
"Mà lời nói của đội trưởng, liền khiến cho trong cảm giác của ta xuất hiện
sự tình cải biến màu sắc, điều này nói rõ, thứ quyết định ánh mắt nhìn thấy cùng
với đầu nguồn cấu thành thế giới, không phải ánh mắt.
Đối với phàm tục mà nói, là đại não quyết định thứ họ nhìn thấy là cái gì.
Đối với tu sĩ mà nói, là linh hồn thành chủ đạo, quyết định những gì nhìn
thấy và cảm nhận."
Hứa Thanh thở sâu, trong mắt lộ ra hiểu ra.
"Mắt, chỉ là một cái cửa sổ."
"Đường lúc trước của ta không đúng, coi như ta dung nhập Độc Cấm vào
bên trong cái cửa sổ này, cũng chỉ là chất chứa ở trong đó mà thôi."
"Muốn dung nhập lực lượng Độc Cấm vào trong ánh mắt....."
"Ta cần dung nhập Độc Cấm vào trong linh hồn của mình, linh hồn có độc,
mượn nhờ cửa sổ tràn ra, như vậy vạn vật mà ta nhìn thấy, cũng có thể bị ta ánh
mắt xâm nhập!"
"Không biết lúc đó ta nhìn cái thế giới này, có phải là thế giới chân thật theo
như lời Thế Tử nói hay không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.