Quang Âm Chi Ngoại
"Đây là đoạt xá?"
Tu sĩ trung niên thì thào, cảm giác có một cỗ cảm giác không khỏe bao phủ
trong lòng, giống như mặc vào một bộ quần áo chật chội vậy.
Nhưng trong tiềm thức của hắn lại rất quen thuộc đối với bộ quần áo này,
nguyên do hình thành vết sẹo trên mặt cũng vô cùng rõ ràng, thậm chí Hứa
Thanh nhắm mắt lại, hết thảy quá khứ đã qua của cỗ thân thể này cũng có thể
chậm rãi nổi lên.
Chỉ bất quá không có ý nghĩa, có thể tùy thời bị hắn xóa đi, thậm chí sau khi
xóa đi, Hứa Thanh cảm thấy chính mình sẽ càng thoải mái hơn.
Cái nhận thức này vừa hiện ra, thân thể Hứa Thanh bỗng nhiên chấn động,
đôi mắt chợt mở ra.
"Ký ức?"
"Hình như ta đã hơi hiểu, nếu như nói linh hồn là tổng hợp của sinh mệnh
cùng với khí tức còn có cả tinh thần, như vậy đích xác là hư vô mờ mịt, cũng có
thể nói là do vô số thứ không chân thật tạo thành thân thể chân thật!"
"Mà một khắc sinh mệnh được sinh ra, chớp mắt cảm giác tới bản thân cùng
bên ngoài, thật ra liền tạo thành ký ức!"
"Nếu như ví von linh hồn thành một cái lỗ hổng trên thẻ tre, như vậy ký ức
chính là văn tự phía trên... Chúng nó là nhất thể!"
"Cho nên thời điểm đoạt xá, tuy rằng ta trở ngại tu vi không cảm giác được
việc thôn phệ linh hồn đối phương, nhưng rõ ràng cảm thụ được quá trình cắn
nuốt ký ức của đối phương.
"Đối với người phàm tục mà nói, sau khi tử vong ký ức sẽ tiêu tán, như là
tan vỡ, cho nên dù linh hồn tiến vào Minh phủ, cũng là mơ mơ màng màng, đây
là biểu hiện của vong hồn khi mà trí nhớ của bọn nó đã vỡ vụn, đã tàn phá."
Hứa Thanh hô hấp dồn dập, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép kín,
trong nháy mắt tiếp theo hết thảy thần thức trong cơ thể vừa đoạt xá thoát ly, trở
về bản thể.
Bản thể mở hai mắt, lộ ra một tia hiểu ra.
"Linh hồn là cái gì, đáp án của ta khả năng chưa chắc đã đúng, cái này cần
ta về sau theo tu hành không ngừng mà tìm tòi và xác minh."
"Nhưng..... Bây giờ ta có thể xác định một chút, ký ức, là độ dày của linh
hồn, là nấc độ của linh hồn, là vật dẫn của linh hồn, khí tức của linh hồn!"
"Nói cách khác, muốn để cho bên trong linh hồn của ta ẩn chứa Độc Cấm,
từ đó khiến nơi ánh mắt nhìn tới tự bốc lên Độc Cấm, vậy việc ta phải làm, đó
là khắc sâu Độc Cấm vào trong trí nhớ của ta, khắc đến mức tận cùng!"
"Ta muốn cải biến ký ức của bản thân, để cho ta từ một khắc sinh ra, liền có
cái khái niệm Độc Cấm này, khiến nó xuyên suốt ở trong trí nhớ của ta từ đó
đến tận bây giờ!"
Hứa Thanh thì thào.
Mà giờ khắc này Hứa Thanh lại không biết được, đại sảnh ngăn cách bởi
một mảnh vải, bởi vì Thế Tử tồn tại, cho nên đã bị thiết cắt thành một không
gian khác.
Ở bên trong cái không gian này, Thế Tử lẩm bẩm, còn Anh Vũ lại đang
thuật lại lời thì thầm của Hứa Thanh.
"... Xuyên suốt đến bây giờ!"
Anh Vũ rõ ràng thay thế cảm xúc của Hứa Thanh, giờ phút này giọng nói
sục sôi, mang theo phấn khởi vang vọng ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi tràn đầy lo lắng, nhìn về phía sau nhà,
nàng cảm thấy cử chỉ của Hứa Thanh ca ca trong khoảng thời gian này là có
chút điên rồ.
Ngô Kiếm Vu cũng hít vào một hơi, nội tâm dâng lên cùng loại ý nghĩ giống
Linh Nhi, y cho rằng Hứa Thanh điên rồi, người bình thường sẽ không suy tư
các loại vấn đề cái gì là linh hồn hay cái gì là ký ức.
Nhất là vấn đề này, dù là y nghe xong Anh Vũ thuật lại, vẫn thấy lờ mờ như
trước.
"Từng chữ Hứa Thanh nói ta đều biết, nhưng tại sao sau khi nối liền cùng
một chỗ, ta liền nghe không hiểu rồi? Hắn đang nói cái gì....."
Ngô Kiếm Vu mờ mịt, y cảm thấy có lẽ cái này không phải là vấn đề của
mình, vì vậy nhìn qua người bên ngoài, phát hiện Lý Hữu Phỉ cũng tương tự
như mình, đều là vẻ mặt lờ mờ và sững sờ.
Khác biệt là, bên trong vẻ mặt lờ mờ sững sờ của Lý Hữu Phỉ, còn nhiều
hơn một chút hoảng sợ, hiển nhiên, lão đang lo lắng Hứa Thanh có một ngày sẽ
tiến hành loại thực nghiệm này trên người mình.
Mà Ninh Viêm thì là hoảng sợ, đáy lòng lật lên sóng lớn.
Bởi vì gã đã từng nghe phụ thân mình nói qua lời tương tự.... Nhưng gã vô
luận thế nào cũng không ngờ được, Hứa Thanh rõ ràng ở cảnh giới Nguyên
Anh, thế mà lại có thể nói ra cùng loại lời nói như vậy.
Gã có thể cảm nhận được, những thứ đó thật sự là Hứa Thanh tự mình phân
tích cảm ngộ ra.
Đội trưởng mắt có thâm ý, nụ cười rực rỡ, đáy lòng ngâm khẽ.
"Tiểu Thanh, đại sư huynh mang ngươi tới Tế Nguyệt đại vực, không chỉ có
riêng vì nuốt Xích Mẫu... Nơi đây, chính là nơi ta và ngươi bay lên!"
Về phần U Tinh bây giờ, ả trầm mặc, vẻ phức tạp nhìn tới Hứa Thanh chỗ
sau nhà, đáy lòng dâng lên một cái ý niệm trong đầu.
"Hứa Thanh này, chẳng lẽ cũng tương tự như ta, đã từng là phân hồn của
một vị tồn tại nào đó biến thành?"
Trong lúc mọi người suy nghĩ khác nhau, trong lòng đều có gợn sóng, Thế
Tử nở nụ cười, lần này lão đã không có ngoài ý muốn đối với ngộ tính của Hứa
Thanh, hết thảy đều nằm ở trong dự liệu của lão.
Lúc trước lão đã dự phán qua, lấy ngộ tính của Hứa Thanh, nhất định có thể
hiểu ra đến bước đó.
"Đây chính là chỗ khác nhau của ta cùng sư tôn của tiểu tử này, sư tôn hắn
nhận thức có hạn, cho nên không tốt đi chỉ điểm, cái này cũng không thể trách
lão, viên ngọc thô chưa mài dũa như thế này, nếu như người nào cũng có thể
điêu khắc, vậy cũng không phải là ngọc thô phẩm chất tốt nữa."
Thế tử mỉm cười và đứng dậy, lão biết bước tiếp theo, Hứa Thanh liền sẽ
nghĩ tới lực lượng cải biến nhận thức của mình, mà lão cũng sẽ cho Hứa Thanh
một cái lựa chọn.
"Người ngoài ra tay lấy nhận thức đi cải biến ký ức, phương pháp này nhập
lại không hoàn mỹ, không tiến vào được tiềm thức, chỉ có thể ở lại tầng ngoài,
vả lại sẽ có lạc ấn của ta khắc ở trong linh hồn hắn, mà chỗ tốt là, trong ánh mắt
của hắn liền có độc."
"Lấy tâm tính của tiểu tử này, hẵn sẽ không đồng ý, như vậy phương pháp
thứ hai của ta, xác suất hắn tán đồng sẽ lớn hơn."
Thế Tử cất bước, vừa muốn đi đến thì Anh Vũ bỗng nhiên mở miệng, thuật
lại lời nói của Hứa Thanh ở sau nhà.
"Muốn làm được điểm này, chỉ một phương pháp có thể!"
"Đó chính là lưu lại vô số lạc ấn độc trên thân thể của ta, để cho mỗi một
miếng thịt, mỗi một giọt máu, mỗi một tấc xương cốt của ta đều ẩn chứa kịch
độc!"
"Ta không thể cải biến được ký ức, nhưng thứ tạo thành ký ức không chỉ là
trải qua và nhận thức, còn có bản năng vô thức của thân thể!"
"Lạc ấn độc thành bản năng của thân thể, lấy bản năng đi bao phủ ngược lại
ký ức!"
"Còn có ánh mắt này của ta, cũng phải lại đi luyện một chút, cuối cùng dựa
vào hết thảy phản ứng vô thức bản năng của thân thể, trả lại cho ký ức một cái
tin tức vĩnh hằng."
"Ta có độc!"
Ánh mắt Hứa Thanh lập lòe tinh mang, tinh thần phấn khởi.
Trong hành lang, mọi người há hốc mồm, Linh Nhi càng lo lắng hơn rồi,
Ninh Viêm thì hít sâu, đội trưởng thay đổi sắc mặt, bước chân Thế Tử dừng lại,
lặng lẽ ngồi xuống.
"Không cần ta đi cải biến nhận thức... Tiểu tử này... Hắn đang tự mình cải
biến nhận thức của chính mình?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.