Quang Âm Chi Ngoại
Hôm nay đã là đêm khuya ngày thứ bảy, cách sáng sớm theo như lời Thế Tử
còn hai canh giờ.
Hứa Thanh cảm giác khung cảnh bên ngoài, thấy Thế Tử khác biệt cùng
ngày xưa, lão không phải ngồi trong đại sảnh uống trà mà là đang ở bên ngoài,
đứng trên nóc nhà nhìn lên bầu trời.
Thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái, tan biến khỏi sau nhà, lúc xuất hiện
cũng tương tự ở trên nóc nhà.
"Đợi!"
Thế Tử liếc mắt nhìn Hứa Thanh, nhàn nhạt mở miệng, như cũ nhìn lên bầu
trời.
Hứa Thanh gật đầu, ngồi ở một bên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời của Tế Nguyệt đại vực ban ngày lờ mờ ít ánh sáng, ban đêm càng
là đen nhánh, giống như có một tấm màn đen che phủ trên đó, không có bất kỳ
ngôi sao nào, tựa như hư vô.
Gió từ bốn phía gào thét đến giống như tiếng cười, mang theo nức nở nghẹn
ngào, vang vọng giữa thiên địa.
Mà vào ngày hôm nay, toàn bộ Khổ Sinh sơn mạch cũng trở nên an tĩnh hơn
không ít so với trước kia.
Vào một đêm này, toàn bộ tu sĩ bản thổ tựa hồ cũng có một chút bất an.
Hứa Thanh tản thần thức ra, phát hiện lúc này mặc dù Lý Hữu Phỉ đang
khoanh chân đả tọa trong phòng, nhưng rõ ràng tim đập rộn lên, thần sắc cũng
mang theo mê hoặc.
Hứa Thanh có chút kỳ dị, lại cảm giác bát phương, toàn bộ Khổ Sinh sơn
mạch, ngay cả tiếng chim thú cũng đều thiếu đi rất nhiều.
Dường như, có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Thời gian dần trôi, qua một canh giờ.
Vào lúc cách thời điểm sáng sớm còn có một canh giờ, đội trưởng đi ra khỏi
tiệm thuốc, cũng đi tới trên nóc nhà, sau khi cúi đầu về phía Thế Tử, liền cũng
ngồi bên cạnh Hứa Thanh, trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh.
"Đại sư huynh." Hứa Thanh nhìn đội trưởng.
"Suỵt....." Đội trưởng giơ ngón trỏ lên, đặt ở trước miệng, chỉ chỉ lên bầu
trời.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, lặng lẽ chờ đợi.
Thời gian dần qua, lại tiếp nửa canh giờ sau.
Mà ở trong một cái chớp mắt này, gió …biến mất.
Hết thảy âm thanh cũng không còn.
Toàn bộ Khổ Sinh sơn mạch là một mảnh yên tĩnh cực hạn.
Thanh Sa đại mạc như thế, toàn bộ Tế Nguyệt đại vực cũng như vậy, vào
thời khắc này..... Đều tĩnh mịch!
Mà bầu trời, xuất hiện ánh sáng!
Đó là ánh sáng màu đỏ, tuy rằng rất nhạt nhưng ở bên trong hư vô này đã trở
thành màu sắc duy nhất, cho nên vẫn dễ làm cho người khác chú ý như trước,
rất chói mắt.
Ngay từ đầu nó vẫn chỉ là một nhúm, nhưng rất nhanh liền hóa ra vô số,
giống như những lưỡi dao sắc bén cắt phá thương khung, giống như từng đạo
thần chỉ tử vong, tuyên đọc hạo kiếp.
Tâm thần Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, vào thời khắc này lực lượng Tử
Nguyệt trong cơ thể kịch liệt nổi lên sóng gió, dường như sắp không khống chế
được.
Mà chân trời nơi xa, theo ánh sáng màu đỏ hiển lộ, dần dần càng lúc càng
nhiều, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác sền sệt tựa như máu tươi
vậy, đang từ bầu trời lan tràn xâm nhập về toàn bộ Tế Nguyệt đại vực.
Trong một cái nháy mắt đó, một cỗ cảm giác mênh mông mang theo khí thế
kinh thiên động địa, mang theo chấn động kinh khủng đáng sợ, mang theo vô
thượng thần uy, theo màu đỏ lan tràn trên bầu trời... Phủ xuống Tế Nguyệt đại
vực!
Chính là bầu trời xích huyết, đại địa bốc lên, vạn vật khô héo, nhân gian khổ
nạn.
Lúc này đây Khổ Sinh sơn mạch run rẩy, Thiên Hỏa Hải bấn loạn, Thiên
Ngưu sơn mạch rung rinh, toàn bộ chúng sinh Tế Nguyệt đại vực đều đang
hoảng sợ, trong mắt của bọn họ lộ ra bất lực, trong lòng của bọn họ dâng lên
tuyệt vọng.
Tự Âm trường hà vờn quanh Tế Nguyệt đại vực càng là dấy lên gợn sóng
ngập trời, không ngừng bốc lên, vô số hài cốt dập dềnh lên xuống, truyền ra vô
tận tiếng khóc và kêu rên.
Một cái chớp mắt này, chỉ có tu sĩ Thần Điện bên trong từng tòa Hồng
Nguyệt Thần Điện trên Tế Nguyệt đại vực, phấn khởi tăng vọt đến tột cùng.
Toàn bộ bọn họ đi ra khỏi chỗ trú, quỳ bái về phía màu đỏ đang lan tràn từ
chân trời, thần sắc từng người thành kính vô cùng, mang theo cuồng nhiệt.
"Hồng Nguyệt chủ ta, tiếp dẫn Vọng Cổ, chúng sinh đau khổ, an hưởng lạc
thổ."
Vô số âm thanh từ bát phương truyền ra, vang vọng không ngừng.
Hồng Nguyệt, đã đến.
Mặc dù bản thể của Thần còn cách Tế Nguyệt đại vực còn hơi xa xôi, nhưng
trong bao nhiêu năm rồi, bây giờ đang tới gần nhất trước đó chưa từng có, vì
vậy ánh sáng xuất hiện trước tiên, bao phủ đại vực.
Không bao lâu nữa, khi toàn bộ bầu trời cũng biến thành như máu tươi, toàn
bộ đại địa cũng biến thành một mảnh đỏ thẫm, ở chân trời sẽ xuất hiện một
Hồng Nguyệt cực lớn.
Đến lúc đó, tự nhiên chính là thời điểm Xích Mẫu tới thu hoạch.
Tâm thần Hứa Thanh nổ vang, rốt cuộc hắn đã biết tại sao Thế Tử lại muốn
định vào sáng sớm ngày hôm nay.
Cũng hiểu rõ vì sao đội trưởng lại xuất hiện.
"Không quá lâu nữa, Xích Mẫu... Sẽ đi tới nhân gian." Thế Tử nhìn lên chân
trời, nhẹ giọng thì thào.
"Lúc đó, chúng sinh đều là thức ăn."
Thế Tử thu hồi tầm mắt phía chân trời, nhìn lên trên bầu trời sau đó quay
đầu ngó Hứa Thanh.
"Hứa Thanh, nói cho ta biết quyết định của ngươi?"
"Làm như thế nào?" Hứa Thanh không chần chờ, chậm rãi mở miệng.
Thế Tử đứng lên, giọng nói vang vọng.
"Hứa Thanh, thật ra ta không hiểu Xích Mẫu, cũng không biết cách mà
ngươi vận dụng lực lượng Tử Nguyệt của ngươi, ta lại càng không biết với tư
cách Thần Linh thì quyền hành của Xích Mẫu cụ thể là gì, đây là bí mật của
Thần Linh."
Trong mắt Thế Tử lộ ra hồi ức, bầu trời đó màu đỏ thẫm, thân ảnh của lão lộ
ra một tia đìu hiu.
"Nhưng mà, ta đã nhìn thấy qua phụ thân ta giao chiến cùng Xích Mẫu."
"Lúc đó Xích Mẫu cho ta cảm giác... Là đói khát, cơn đói khát vô hạn!"
Trong mắt Thế Tử lộ ra một tia cảm giác tim đập nhanh.
"Cái loại đói đó đáng sợ đến cùng cực, không chỉ có thân thể, còn có cả linh
hồn cùng với tất cả, hình như Thần hiện ra ở đó, đói khát liền vô cùng vô tận."
"Ngươi chưa đủ đói, cho nên ngươi không cách nào hiện ra lực lượng chân
chính từ Tử Nguyệt của ngươi, ngươi phải nhận thức cái loại đói cực hạn đó!"
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết... Đó là nhân tính cùng thần tính trùng lặp,
cũng là một loại giao hòa cùng giữ lấy và từ bỏ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.