Quang Âm Chi Ngoại
Khổ Sinh sơn mạch, gió không thổi, cát không bay, vạn vật yên tĩnh, chúng
sinh trầm mặc.
Chỉ có bầu trời đỏ thẫm, ánh sáng như máu đang không ngừng lan tràn ra,
tựa như bầu trời bị thương, máu nhuộm bát phương.
Trên nóc nhà, giọng nói của Thế Tử vang vọng trong thế giới tràn đầy tĩnh
mịch này, nói tới nhân quả liên quan cùng với Thần Linh.
"Ta không phải Thần Linh, trong cơ thể cũng không có thần nguyên."
"Nhưng ta cũng có quyền hành, chỉ là không giống cùng với Thần Linh...
Nó không phải đến từ nhen nhóm Thần Hỏa, mà là đến từ chúc phúc của Thiên
Đạo Vọng Cổ."
"Cho nên ta không cách nào chỉ ngươi làm thế nào để khống chế thần
nguyên của bản thân, ta chỉ có thể cho ngươi một cái phương hướng, đó chính là
đói."
Thế Tử nhìn về phía Hứa Thanh.
"Đói?" Hứa Thanh trầm ngâm, một lát sau đưa mắt nhìn đội trưởng.
Trong trí nhớ của hắn, mỗi lần đội trưởng trông thấy máu thịt Thần Linh,
tựa hồ đều xuất hiện một bộ dạng vô cùng đói khát.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, không nói chuyện.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.
"Hứa Thanh, thời gian của chúng ta không nhiều lắm." Trên nóc nhà, Thế
Tử thu hồi ánh mắt, nhìn qua màu đỏ tươi lan tràn ở phía chân trời và nhẹ giọng
mở miệng, sau đó đi về phía trước một bước.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh kia tan biến trong thiên địa, cùng nhau
biến mất còn có Hứa Thanh.
Đội trưởng cũng không ngoài ý muốn với việc hai người rời đi, y duỗi lưng
một cái, mở túi trữ vật ra tìm kiếm ở bên trong.
Sau một lúc lâu tìm ra một cái hộp sắt.
"Thế Tử quá nóng lòng....."
Đội trưởng nói thầm trong lòng, cắn nát đầu lưỡi phun ra một ngụm máu
tươi, tiếp theo liền phất tay tiếp được những giọt máu tươi này, đặt ở trong hộp
sắt.
"Không có biện pháp, chỉ có thể vận dụng cái này thôi, nhưng mà phải nói
lại, lão đầu tử liệu sự như thần đến vậy sao, trước khi rời Phong Hải Quận rõ
ràng liền cho ta cái đồ chơi này."
"Lúc ấy lão nói, đây là cái neo của lão Tứ....."
"Chỉ có thể lấy máu tươi của ta mở ra, kêu ta vào lúc lão Tứ đi lạc, đưa nó
đến trước mặt của hắn."
Đội trưởng híp mắt nhìn hộp sắt, thèm mở ra trước, nhưng cũng biết được
sự trọng yếu của nó vì vậy liền đè xuống hiếu kỳ trong lòng.
Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong Thanh Sa đại mạc, trong sa mạc vô tận, thân
ảnh Thế Tử cùng Hứa Thanh lộ ra từ trong hư vô.
Vừa mới phủ xuống, Hứa Thanh liền lập tức cảm giác bốn phía.
Núi cát xa xa vẫn không nhúc nhích, gió biến mất khiến cho sa mạc trở nên
yên tĩnh, cát sỏi màu xanh dưới chân cũng chẳng biết tại sao hiện ra vẻ xám
trắng.
Làm cho người ta có một loại cảm giác tử vong.
Hứa Thanh đã từng tới nơi này, biết được đây là một mảnh hoang vu cách
Khổ Sinh sơn mạch khoảng mấy tháng lộ trình.
"Ngay ở chỗ này là được rồi."
Thế Tử bình tĩnh mở miệng, nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi xác định?"
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn chân trời đỏ thẫm, cảm thụ lực lượng Tử Nguyệt
xao động trong hạ thể, đó là một loại cảm giác kích động dường như muốn thoát
ly khỏi thân thể của mình, trở về với màn trời.
Hứa Thanh không muốn từ bỏ Tử Nguyệt, cho nên hắn biết mình thật ra
không cần lựa chọn, vì vậy nhìn Thế Tử, nhẹ gật đầu.
"Tốt!"
Ánh mắt Thế Tử thâm sâu, giơ tay phải lên trảo một cái về phía Hứa Thanh.
Dưới một trảo này, không thấy có bất luận khí tức gì tràn ra, không thấy bất
luận tu vi chấn động thế nào, không thấy bất luận khí thế gì bộc phát, nhưng
chính là một trảo vô cùng đơn giản như vậy, thân thể của Hứa Thanh liền ầm ầm
chấn động.
Hắn cảm nhận được rõ ràng ngọn lửa sinh mệnh của mình lập tức ảm đạm
xuống, lực lượng sinh cơ trong cơ thể tựa như có được ý chí của bản thân, trở
thành thân thể riêng và hóa thành sương mù, nhanh chóng tự động tản ra bên
ngoài thân thể.
Sương mù màu trắng không ngừng chảy ra, từ tóc gáy Hứa Thanh, từ thất
khiếu của hắn, từ hết thảy vị trí trên thân thể của hắn, liên tục tản ra ngoài rồi
thẳng đến tay phải của Thế Tử.
Trong quá trình này, thân thể Hứa Thanh bắt đầu héo rũ, tóc bắt đầu khô
héo, từng trận cảm giác suy yếu hiện ra khắp toàn thân hắn, càng lúc càng mãnh
liệt.
Cho đến một lát sau, một đoàn sương mù màu trắng hội tụ trên bàn tay phải
của Thế Tử, lão đưa tay để xuống.
Thân thể Hứa Thanh lảo đảo, rút lui vài bước, thở phì phò từng ngụm từng
ngụm, giờ khắc này nhìn hắn từ bề ngoài, đã không còn là bộ dạng hai mươi
tuổi nữa, càng giống như là một lão giả gần đất xa trời.
Tóc của hắn tróc ra hơn phân nửa, những sợi còn lại cũng trở thành màu
xám trắng, thân thể của hắn khô gầy như củi, ngay cả tu vi cũng đều trở lên lên
yếu ớt, thậm chí hàm răng cũng hơi lỏng.
Hai mắt vô cùng ảm đạm, đó là do sinh cơ bị rút mất chín thành dẫn đến.
Một cỗ cảm giác trống rỗng hiện ra trong lòng Hứa Thanh, hóa thành lạnh
như băng, tiến theo liền nổi lên cảm giác đói khát.
Nhưng Hứa Thanh nhận thấy cảm giác này vẫn còn chưa đủ.
Vì vậy hắn nhìn qua Thế Tử, khàn khàn mở miệng.
"Tiền bối, dĩ nhiên ta biết ngài có tư tâm của riêng mình, cũng hiểu rõ ngài
hy vọng lực lượng Tử Nguyệt của ta có thể càng mạnh hơn, thậm chí ta có thể
đoán được, việc này có liên quan cùng với việc giải cứu những huynh đệ tỷ
muội kia của ngài."
Thế Tử nghe vậy cũng không giấu giếm, truyền ra giọng nói trầm thấp.
"Hứa Thanh, ta đích xác là có tư tâm, ta hy vọng lực lượng Tử Nguyệt của
ngươi có thể lại phát triển thêm một chút, lại cường tráng hơn một chút, bị
ngươi chân chính nắm giữ.”
"Như vậy, kính xin ngài tiếp tục, bởi vì ta cũng muốn nắm giữ lực lượng Tử
Nguyệt, ta càng muốn đi xem bộ dáng chân chính của cái thế giới này." Hứa
Thanh suy yếu, cười mở miệng.
Thế Tử trầm mặc, sau một lúc lâu tay trái bấm niệm pháp quyết chỉ một
ngón tay, một cỗ phong ấn Uẩn Thần lập tức rơi vào trên người Hứa Thanh.
"Cướp đoạt sinh cơ của ngươi, khiến cho sinh mệnh ngươi trở thành trống
rỗng."
"Cướp đoạt tu vi của ngươi, khiến cho linh lực của ngươi trở nên khô héo."
"Cướp đoạt sự khôi phục của ngươi, khiến cho ngươi không cách nào
nghịch chuyển bản thân."
"Cuối cùng, lại cướp đoạt khả năng sinh tồn của ngươi, khiến ngươi không
cách nào di chuyển, không cách nào phản kháng, chỉ có thể chờ đợi tử vong
đến."
Trong đầu Hứa Thanh nổ vang, giờ khắc này lập tức trống rỗng, hắn không
biết từ lúc nào, thân thể liền đứng không vững, trùng trùng điệp điệp ngã xuống,
nằm ở trong sa mạc.
Thế Tử than nhẹ, đưa mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, sau đó quay người đi
lên bầu trời, từng bước từng bước dần dần đi xa.
Chỉ để lại mảnh sa mạc im lặng này, lưu lại thân ảnh cô độc nằm ở nơi đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.