Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh cứ tiến về phía trước, thân thể của hắn dần dần hóa thành một
đạo ánh sáng màu tím, những nơi đi qua, hết thảy cát sỏi trên mặt đất trở thành
tro bụi, như là Thần Linh ở trên đời.
Mà lúc này ở nơi xa, một đám hung thú sa mạc dường như đã mất đi nhận
thức bỏ chạy, chúng nó đứng lạnh run ở đó, bị sợ hãi đến từ linh hồn và bản
năng khống chế hành vi.
Mặc kệ Hứa Thanh đi tới, sau đó mục nát dưới ánh mắt của hắn, hóa thành
chất dinh dưỡng mà tràn vào trong cơ thể Hứa Thanh.
Thỉnh thoảng gặp phải tồn tại cường đại như là cây nấm, cũng khó trốn thoát
khỏi vận mạng an bài, trong khi Hứa Thanh tới gần, dị chất trong phiến thiên
địa này liền hóa thành trấn áp, toái diệt hết thảy.
Vỏ ngoài cường hãn cũng không thể bảo hộ được chút nào, lớp vỏ vỡ vụn
không cách nào ngăn cản bước chân Hứa Thanh.
Hắn đi vào trong cơ thể cây nấm, giơ hai tay lên nắm lấy từng khối, điên
cuồng nhét vào trong miệng.
Thậm chí cảm thấy ăn như thế có chút chậm chạp, vì vậy toàn thân của hắn
đều mọc ra thêm những cái miệng, không ngừn thôn phệ.
Mà tay trái mất đi cũng đã sớm một lần nữa dài ra, chỉ cần Hứa Thanh cảm
giác cần phải có, đây chỉ là một cái ý niệm, vô cùng đơn giản.
Tử Nguyệt đang hoạt động mạnh, Độc Cấm đang bốc lên, mà Ảnh Tử vào
thời khắc này cũng sợ hãi đến cực hạn, lão tổ Kim Cương Tông cũng không
dám tràn ra mảy may chút chấn động.
"Quên ta đi, quên ta đi....."
Lão tổ Kim Cương Tông cầu nguyện trong nội tâm, Ảnh Tử cũng là như
vậy.
Chúng nó sợ hãi, sợ hãi phát ra từ bản nguyên sinh mệnh.
Từ trước đến nay chúng nó đã từng thấy Hứa Thanh điên cuồng, nhưng
chưa lần nào lại khiến cho chúng nó cảm thấy tuyệt vọng giống như lúc này.
Bởi vì chúng nó có thể cảm nhận được, giờ khắc này Hứa Thanh thật sự sẽ
thôn phệ chúng nó.
Chỉ cần hắn muốn.
Tương tự sợ hãi, còn có ngón tay Thần Linh trong nhà tù 132 khu Đinh.
Nó là bị kích thích mà tỉnh lại, mà một cái nháy mắt khi tỉnh lại, nó vừa
muốn truyền ra chấn động bất mãn, nhưng trong nháy mắt sau khi cảm nhận
được việc xảy ra bên ngoài, tâm thần của nó liền dấy lên tiếng nổ vang ngập
trời.
Nó không chần chờ chút nào mà lập tức liền thu liễm hết thảy khí tức, run
rẩy giả vờ tiếp tục ngủ, nhưng sợ hãi trong lòng đã không cách nào dùng ngôn
ngữ để hình dung.
"Này này này..... Đây là con mụ nó tình huống gì!!"
"Ta chỉ là ngủ một giấc thôi mà, tại sao lại biến thành như thế này!"
Ngón tay Thần Linh run rẩy, hoảng sợ trong lòng giống như từng đợt sóng
thủy triều bộc phát trên người, giờ phút này bên trong cảm thụ của nó, tựu thật
giống như đối mặt với Xích Mẫu, đối mặt với Cổ Linh Hoàng lúc trước vậy.
Hứa Thanh đói khát, khiến cho nó cảm giác hình như đối phương có thể tùy
thời ăn tươi chính mình.
Cái cảm giác này khiến cho nó thấy tuyệt vọng, đồng thời cũng dâng lên vô
hạn bi phẫn.
Nó cảm thấy Thần Linh cũng có vận mệnh, mà mình nhất định đang gặp
phải vận mệnh cắn trả, bị chính quyền hành vận rủi của mình xâm nhập, không
may đến cực hạn.
"Ta né bản thể vô số năm, chính là sợ bị cắn nuốt, nhưng lại gặp tên Hứa
Thanh này, đằng sau lại vì tránh Cổ Linh Hoàng nên chỉ có thể hợp tác cùng
hắn, nhưng... Ai có thể nói cho ta biết đây là có chuyện gì, ta trốn đến cuối
cùng, trốn đến trong bụng của hắn, nhưng làm sao hắn lại cũng biến thành như
vậy rồi, cũng muốn thôn phệ!"
"Không thể nào, không thể nào nhanh như vậy được, hắn muốn đạt tới một
bước này, hẳn là phải rất nhiều năm về sau mới được."
"Hơn nữa, sau khi hắn dung nhập cùng với đám thần tính đã thay thế nhân
tính, thì cũng tương tự giống như Thần vậy, đều là dựa vào xóa đi nhân tính để
vượt qua giới hạn, cái đó không giống với loại cao quý từ khi sinh ra đã làm
Thần như ta, nhưng tại sao hiện giờ hắn lại khiến cho ta có cảm giác vô cùng
đáng sợ thế này chứ!"
"Hơn nữa..... Nhân tính của hắn là đang đối kháng cùng thần tính, đây
chẳng phải là có bệnh sao, tại sao phải đối kháng chứ? Mà đây cũng là nguyên
nhân hắn lâm vào điên cuồng."
Trong lúc ngón tay Thần Linh đang bi phẫn, lúc này thân thể của Hứa Thanh
bỗng dừng lại, giống như đang lắng nghe.
Dưới một nhịp ngừng lại này, Ảnh Tử giả chết, lão tổ Kim Cương Tông co
đầu lại, ngón tay Thần Linh trong nhà tù 132 khu Đinh lập tức nhắm mắt, một
cử động nhỏ cũng không dám.
Đáy lòng của bọn nó đều đang cầu nguyện.
"Không nhìn thấy ta, đừng nhớ tới ta, quên ta đi....."
Cảm xúc căng thẳng, trong nỗi lo lắng không yên còn mang theo cảm giác
bất an, đồng thời hiện ra bên trong ý thức của chúng nó.
Sau một khắc …Hứa Thanh di chuyển, đi thẳng đến chỗ xa xa.
Phát hiện có thức ăn mùi vị ngon hơn.
Ảnh Tử nhẹ nhàng thở ra, lão tổ Kim Cương Tông run rẩy ngẩng đầu, ngón
tay Thần Linh nhà tù 132 khu Đinh bi ai.
"Cứ tiếp tục như vậy không có ý nghĩa, nếu gia hỏa này cứ kéo dài tình
trạng ấy, sẽ chỉ trở thành Thần Nghiệt, còn là một Thần Nghiệt hậu thiên."
"Hơn nữa hắn không bình thường, đáng nhẽ ở giai đoạn quá độ tiếp cận với
cấp thần này, không thể nào khiến cho ta sinh ra cảm giác đáng sợ như thế!"
"Cảm giác hắn cho ta, căn bản cũng không giống là quá độ!"
"Đáng chết, vậy phải làm sao bây giờ, một khi hắn trở thành Thần Nghiệt là
ta liền xong đời, Thần Nghiệt chính là tồn tại hỗn loạn, đói bụng đến ngay cả
bản thân mình cũng có thể ăn sạch sẽ!"
Trong lúc đáy lòng ngón tay Thần Linh trong nhà tù 132 khu Đinh đang vô
cùng lo lắng, điên cuồng trong mắt Hứa Thanh càng đậm, cũng cách thức ăn
hắn nhận thấy càng lúc càng gần.
Hắn có thể cảm nhận được, thức ăn phía trước có hương vị thơm ngon ngọt
ngào trước đó chưa từng gặp, khiến cho nội tâm của hắn vô cùng khát vọng, mà
cảm giác đói bụng, cũng vào thời khắc này tăng cao tới cực hạn.
"Đói..... Đói....."
Phía trước hắn, trên sa mạc, có một người đang đứng ở nơi đó.
Chính là đội trưởng!
Y ngóng nhìn về nơi xa xăm, nhìn phong bạo màu tím đang nhanh chóng
tiếp cận, thần sắc cũng không có thờ ơ như trước kia, mà lộ ra ngưng trọng hiếm
thấy.
"Tiểu sư đệ....."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.