Quang Âm Chi Ngoại
Thanh Sa đại mạc.
Từng cơn gió giống như từng lưỡi dao sắc bén giấu ở bên trong hư vô, chém
nát từng đám cát sỏi, phát ra từng tiếng kêu sắc lạnh, bay qua giữa Hứa Thanh
cùng với đội trưởng.
Hứa Thanh đã mất đi ý thức, chỉ còn lại điên cuồng gào thét từ đằng xa mà
đến, tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã đến mười trượng trước đội trưởng.
Theo một tiếng tiểu sư đệ vang vọng, bước chân Hứa Thanh chợt dừng lại
ngoài mười trượng.
Trong đôi mắt đỏ thẫm tràn đầy hỗn loạn, hắn nhìn chằm chằm thân ảnh
phía trước, mà thân ảnh ấy chiếu vào, cũng khiến cho trong mắt của hắn xuất
hiện vùng vẫy, đã có một cái chớp mắt thanh tỉnh.
Vào thời khắc này, nhân tính và thần tính đối kháng cũng trở nên vô cùng
kịch liệt, thân thể Hứa Thanh run rẩy, hắn nhận ra đại sư huynh, nhưng hắn
không cách nào khống chế đói khát trong cơ thể mình.
"Đại sư huynh..."
Giọng nói khàn khàn của Hứa Thanh truyền ra, vực sâu do nhân tính cùng
thần tính đối kháng hình thành lần nữa nuốt hắn vào bên trong, trong miệng
Hứa Thanh truyền ra tiếng kêu rên thống khổ, quay người bay thẳng đến xa xa!
Hắn vậy mà lại kiềm chế tới gần đại sư huynh!
Một màn này, khiến Trần Nhị Ngưu nhìn thấy cũng liền thay đổi sắc mặt.
Y lý giải Hứa Thanh, càng hiểu rõ đau khổ Hứa Thanh thừa nhận trong giờ
khắc này, cho nên y biết rõ dưới trạng thái đó, còn có thể đưa ra lựa chọn kiềm
chế như vậy, đã nói rõ Hứa Thanh không tầm thường, cũng nói rõ tầm quan
trọng của mình ở trong lòng của đối phương.
Nội tâm của Trần Nhị Ngưu dâng lên ấm áp.
"Tiểu tử ngốc."
Đội trưởng cười lắc đầu, sau đó thở sâu, nháy mắt tiếp theo trong con mắt
của lộ y ra gương mặt, gương mặt kia mở mắt ra, trong con ngươi tương tự còn
có gương mặt như trước.
Một cái lồng lấy một cái, vô cùng vô tận chồng lên nhau, một mảnh ánh
sáng màu lam bốc lên trên người đội trưởng, thân thể của y nhoáng một cái lập
tức tan biến.
Lúc xuất hiện, đã thình lình ở phía trước Hứa Thanh.
Thần sắc Hứa Thanh vặn vẹo, Trần Nhị Ngưu nhẹ giọng mở miệng.
"Tiểu sư đệ, đói bụng, liền ăn đi."
Nói xong, đội trưởng liền giơ tay lên, đặt ở trước mặt Hứa Thanh.
Thân thể Hứa Thanh run rẩy, ngẩng đầu nhìn kỹ đại sư huynh trước mắt, vào
thời khắc này khát vọng bản năng đến từ sinh mệnh, vòng xoáy đối kháng đến
từ nhân tính cùng thần tính …hoàn toàn bộc phát.
Hắn chợt mở cái miệng rộng, trực tiếp cắn tới trên cánh tay của đội trưởng.
Máu tươi rơi vãi, nuốt máu thịt xuống.
Vừa ăn, thân thể Hứa Thanh liền dâng lên cảm giác thoải mái, nhưng trong
lòng của hắn lại đau khổ, hắn muốn kiềm chế, hắn không muốn như vậy.
Nhưng vực sâu bao phủ, khiến cho hắn không cách nào làm được, vì vậy nét
mặt của hắn cực kỳ dữ tợn, càng lúc càng điên cuồng, trong miệng truyền ra
tiếng nghẹn ngào nức nở.
Đó là nhân tính phản kháng!
Đội trưởng nở nụ cười, nhẹ giọng mở miệng.
"Tiểu Thanh, đừng sợ."
Nói xong, đội trưởng mặc kệ Hứa Thanh thôn phệ tay trái của mình, giơ tay
phải lên sờ tóc Hứa Thanh, ôm thân thể của hắn vào trong lòng.
"Ăn đi, ăn nhiều một chút, chuyện này nguyên bản phải là để lão đầu tử làm,
nhưng mà ai bảo ta là đại sư huynh của ngươi chứ, để ta làm cũng được."
"Ăn đi, ăn no một chút, chúng ta còn phải đi làm đại sự."
Thân thể Hứa Thanh chấn động, vùng vẫy trong mắt càng mãnh liệt hơn,
đáy lòng của hắn sinh ra một cái ý niệm vô cùng đáng sợ trong đầu.
Hắn muốn..... triệt triệt để để nuốt mất đại sư huynh trước mắt này, không
để lại một chút dư thừa nào, giống như muốn ăn sạch sẽ.
Càng trọng yếu chính là, những ngày qua, trong lúc nhân tính và thần tính
giao hòa cho đến bây giờ, lần đầu tiên Hứa Thanh cảm nhận được một loại khát
vọng khác ngoại trừ cảm giác đói.
Đó là khát vọng đối với máu tươi!
Hắn muốn hút khô máu của đội trưởng!
Cái ý nghĩ này vừa nổi lên, liền khiến cho nội tâm Hứa Thanh truyền đến
đau nhức vô cùng kịch liệt.
Hắn không muốn!
Thời khắc này, động tác thôn phệ bỗng nhiên dừng lại.
Trong miệng Hứa Thanh truyền ra âm thanh ô ô, sau mấy hơi thở, hào
quang màu tím toàn thân hắn ầm ầm bộc phát, hình thành một cỗ lực lượng bài
sơn đảo hải, dùng sức đẩy thân thể đội trưởng ra bên ngoài hơn mười trượng.
Nhìn đội trưởng đã bị mình cắn nuốt mất một nửa cánh tay, vùng vẫy trong
mắt Hứa Thanh càng nhiều hơn nữa, hắn mạnh mẽ nâng tay phải lên, lại trực
tiếp nhét vào trong miệng của mình để móc ra từng khối máu thịt đã nuốt.
Về phần những thứ đã vào trong bụng, Hứa Thanh không chút do dự mổ
bụng của mình, tay trái thò vào trong, lấy ra từng khối.
Máu tươi phun trào, chảy xuôi đầy đất.
Mà quỷ dị là, những máu tươi kia... Rõ ràng lại như những hạt châu trên mặt
đất vậy, từng hạt chuyển động, mà trên mỗi một hạt cũng thình lình hiện ra
gương mặt dữ tợn của Hứa Thanh.
Hứa Thanh vừa móc thịt mà mình vừa nuốt vào, vừa trong cơn vùng vẫy
mãnh liệt, nhìn nhân tính cùng thần tính va chạm kịch liệt trước đó chưa từng có
trong thời khắc này.
Đội trưởng đứng ở đàng xa nhìn qua Hứa Thanh, thần sắc lộ ra một tia đau
lòng, nhưng y không hề động.
Y biết rõ... Chỉ có làm Hứa Thanh thức tỉnh nhân tính, mới có thể khiến cho
hắn chân chính vượt qua lần tiếp xúc cấp Thần này.
Mà thú tính chính là vũ khí, bị thần tính điều khiển phóng thích.
Nhưng nhân tính lại đang lần lượt nhắc nhở hắn, tôn nghiêm cùng điểm mấu
chốt của con người.
Có một số việc, không thể đi làm.
Có một số người, không thể vứt bỏ.
Có chút ý chí, cho dù tử vong cũng phải kiên trì!
Hứa Thanh, cấp tốc đi xa.
Theo hắn rời khỏi, từng giọt máu tươi biến thành gương mặt trên mặt đất
cũng bay lên gào thét phía sau, tràn ra thần uy.
Đội trưởng lặng lẽ nhìn qua bóng lưng Hứa Thanh, cất bước đi theo
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.