Quang Âm Chi Ngoại
Nhìn một màn này, đôi mắt đội trưởng trợn to, Thế Tử dừng bước chân lại.
Âm thanh oanh oanh vang vọng, vòng xoáy huyết sắc càng lúc càng khổng
lồ, cho đến khi hóa thành một mảnh hồ nước huyết sắc, bao phủ bát phương,
đồng thời một gương mặt thật lớn cũng nổi bật ra ở trong hồ nước huyết sắc.
Đó là, gương mặt của Hứa Thanh.
Lạnh lùng như trước, nhưng cũng khác biệt cùng lúc đầu, nhưng, Thần tính.
.... Có thể khống chế.
"Ta không biết đây có phải quyền hành không, một tia bản nguyên ta cướp
đoạt năm đó, bên trong ẩn chứa chính là... Máu tươi."
Hứa Thanh nhìn qua đội trưởng, ngó qua Thế Tử, nhẹ giọng mở miệng.
Trong lòng Thế Tử nổi lên gợn sóng, đội trưởng thay đổi sắc mặt, y có thể
cảm nhận được, theo vòng xoáy huyết sắc xuất hiện, nhất là một cái nháy mắt
khi gương mặt kia nổi bật ra, huyết dịch trong cơ thể mình lại có dấu hiệu
không bị khống chế.
Dường như... Chỉ cần Hứa Thanh cần, máu tươi trong cơ thể mình có thể lập
tức bạo thể mà ra, bị đối phương nắm quyền.
Sự thật đúng là như thế, giờ phút này ở trong cảm giác của Hứa Thanh,
trong mảnh sa mạc này tồn tại vô số máu tươi chấn động.
Mà hắn chỉ cần nghĩ, liền có thể trong phạm vi của mình, thu hồi toàn bộ
máu tươi.
"Không chỉ là khống chế....."
Hứa Thanh thì thào, ánh mắt khép kín, trong nháy mắt tiếp theo, huyết sắc
vòng xoáy chung quanh hắn nổ vang, bao phủ hắn ở bên trong, lăng không dựng
lên, hóa thành huyết hải cuồn cuộn, một tòa Thần Tàng như ẩn như hiện ở bên
trong.
Uy áp kinh khủng lập tức phủ xuống đại địa, mà mảnh huyết hải này cũng
đang không ngừng mãnh liệt, hạ về phía mặt đất.
Oanh một tiếng, sa mạc màu xanh ở bên trong đây đã trở thành huyết sắc, vô
số máu tươi tràn vào lòng đất, lan tràn về bát phương, một dặm, mười dặm, trăm
dặm.....
Cho đến cuối cùng, phạm vi bao phủ thình lình đạt đến năm trăm dặm.
Trong khu vực năm trăm dặm này, sa mạc bên trong là một mảnh đỏ thẫm,
đồng thời tất cả hung thú trong đó vào một khắc đụng chạm cùng máu tươi liền
kêu rên, thân thể trong chốc lát tan vỡ, hóa thành một bộ phận huyết dịch.
Còn có mấy cây nấm cực lớn có thể so với Dưỡng Đạo cũng đều run rẩy tan
rã, một cây trong đó bộ rễ bay lên hóa thành đường nét người khổng lồ và muốn
chạy trốn, nhưng lại bị huyết hải dưới mặt đất bộc phát bao phủ, đã trở thành
một bộ phận của nó.
Cảm giác đói bụng lại lần nữa hiện ra trong lòng Hứa Thanh, khát vọng đối
với máu tươi cũng lại trở về, hắn muốn thôn phệ phạm vi lớn, càng khuếch tán
khu vực rộng hơn.
Nhưng nhân tính ràng buộc cùng kiềm chế, khiến cho hắn hiểu đây là cực
hạn bây giờ của mình, nếu như tiếp tục nữa, như vậy lấy năng lực của mình bây
giờ, sẽ lần nữa không khống chế được.
Cho nên trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ máu tươi nhanh chóng bay trở về,
trước mặt Thế Tử cùng đội trưởng lại hình thành thân ảnh Hứa Thanh.
Thân ảnh này ngay từ đầu mơ hồ, rất nhanh tụ hợp với tốc độ nhanh rất rõ
ràng, vô số máu tươi đang từ mặt đất bay lên, liên tục hội tụ.
Dần dần tóc hiển lộ ra màu xám trắng cũng trở thành màu đen, thân hình
khô quắt cũng khôi phục như thường.
Thế Tử giơ tay phải lên, nhẹ nhàng trảo một cái, một giọt máu tươi lập tức
từ trong biển máu bốn phía Hứa Thanh bay tới, rơi vào trong tay của lão.
Bên trong máu tươi này hiện ra gương mặt Hứa Thanh, lạnh lùng nhìn qua
Thế Tử.
Hai mắt Thế Tử ngưng tụ, lão đã nhìn ra, bên trong giọt máu tươi này đích
thực ẩn chứa lực lượng quyền hành không phải đơn giản của Xích Mẫu.
Quyền hành, là sức mạnh chỉ có Thần Linh có được, riêng phần mình khác
biệt, vả lại có được tính chất duy nhất.
"Đây là bản nguyên của Hồng Nguyệt?!"
Đáy lòng Thế Tử lập tức cuồn cuộn, lão biết rõ dưới Xích Mẫu cố ý dẫn dắt,
thế nhân liền mới nhập và tưởng rằng Hồng Nguyệt cùng Xích Mẫu làm một,
nhưng trên thực tế là Hồng Nguyệt có trước, Xích Mẫu có sau.
Hồng Nguyệt, tồn tại quá lâu trong năm tháng rồi, từ ngày Vọng Cổ sinh ra
liền có.
Mà Xích Mẫu..... Là sau lúc nửa khuôn mặt Thần Linh đến mới trở thành
Thần.
Xích Mẫu sở dĩ nghỉ lại bên trong Hồng Nguyệt, là bởi vì Thần liên tục
cướp đoạt cùng chiếm cứ Hồng Nguyệt, trở thành Hồng Nguyệt, đây là con
đường thành Thần của Xích Mẫu.
Quyền hành của Thần cũng là thu được ở trong quá trình này.
Mà cướp đoạt quyền hành, chẳng khác gì là thu hoạch lực lượng cảm ngộ
của Thần Linh, như là ăn đồ người khác rồi tiêu hóa, nhưng Hứa Thanh.....
Hắn không phải như vậy.
Không đi so sánh thực lực mà nói, có thể nói từ trình độ nào đó, từ một khắc
cảm ngộ ra máu tươi, hắn cùng với Xích Mẫu, là đi trên cùng một con đường!
Mục tiêu của bọn họ, bất kể chủ động hay bị động, đều là Hồng Nguyệt.
Những suy nghĩ ấy, khiến cho trong lòng Thế Tử chấn động không thôi,
nhưng bản năng của lão vẫn là bảo trì thong dong, nhàn nhạt mở miệng.
"Cũng không tệ lắm, nhất trí cùng phán đoán của lão phu."
"Một giọt máu, có thể tố lại thân hồn."
"Một giọt máu, có thể sinh trưởng không giới hạn."
"Hứa Thanh, lúc ngươi biến tất cả máu tươi thành màu tím, ngươi sẽ nắm
giữ thêm nhiều quyền hành về máu hơn nữa, nói không chừng có một ngày...
Hồng Nguyệt trên bầu trời cũng vì ngươi mà biến thành màu tím."
"Hiện giờ, tu hành của ngươi có thể coi như đã qua một gian đoạn, sau khi
trở về nghỉ ngơi một chút, bảy ngày sau... Ta dẫn ngươi đi một địa phương, gặp
một người."
Thần sắc Thế Tử bình tĩnh, ngôn từ cao thâm mạt trắc, hình như đều nằm ở
trong dự liệu của lão.
Giờ phút này nói xong, lão đi thẳng về phía trước, phất tay buông ngón tay
ra, giọt máu tươi kia liền trở về, rơi vào mi tâm thân hình đã khôi phục của Hứa
Thanh, dung nhập vào trong.
Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn đội trưởng một chút.
Đội trưởng miễn cưỡng cười cười, y cảm giác áp lực thật lớn, thật sự là giờ
khắc này Hứa Thanh mang lại cho y cảm giác, vượt qua trước kia rất nhiều.
"Lần đầu tiên tiếp xúc cấp Thần, rõ ràng thật sự nắm giữ quyền hành! Thật
ra khi nãy ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi nha, hơn nữa cái quyền hành này...
.."
Đội trưởng hít vào một hơi thật dài, thầm nghĩ không được, ta cần phải tiếp
tục cởi bỏ phong ấn!
Đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài y chỉ có thể miễn cưỡng mạnh
miệng.
"Không tệ không tệ, tương tự với ta năm đó, ha ha..."
Nói xong, đội trưởng nhanh chóng đi vài bước, đuổi theo Thế Tử.
Hứa Thanh gật đầu và theo bước chân hai người, đi thẳng về phía trước.
Bão cát màu xanh, trước sau như một, gào thét cuốn đến.
Bầu trời lờ mờ, theo chân trời màu đỏ cũng trở nên sáng hơn so với trước
kia nhiều.
Chiếu vào trên người ba người Hứa Thanh, lưu lại hình ảnh mơ hồ trên mặt
đất.
Càng đi càng xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.