Quang Âm Chi Ngoại
"Lại rơi xuống nữa hả?"
Thế Tử ngồixổm bên ngoài hố, thản nhiên mở miệng.
Hứa Thanh ở dưới hố buồn bực không lên tiếng, cúi đầu nhìn xuống chỗ
mình rơi.
Đây là một tòa động phủ trống rỗng đã bị bỏ hoang.
Động phủ thế này, bên trong Khổ Sinh sơn mạch có không ít, phần lớn là
của các tu sĩ từ xưa đến nay tự mình đào ra để làm nơi tị nạn.
Nhìn từ bề ngoài dãy núi là không nhìn thấy, cũng chỉ có trọng lượng như
Hứa Thanh mới có thể tự mình thể nghiệm, phát hiện ra những động quật ẩn
bên dưới tầng ngoài này.
"Trong sơn mạch này có không ít động quật như vậy, đoạn đường này ngươi
tự bò lên đi."
Bên ngoài hố, Thế Tử liếc mắt nhìn Hứa Thanh một cái, đáy lòng nổi lên
thoải mái, tựa hồ nhìn thấy Hứa Thanh mặt xám mày tro như thế sẽ khiến lão có
chút ấm áp khó hiểu.
Điều này làm cho lão nghĩ tới hồi ức chính mình lúc còn bé, bị phụ vương
buộc mặt trời ở trên lưng, một đường đi một đường té ngã.
"Còn thiếu một cái mũ."
Thế Tử thì thào trong lòng, khi còn bé lão không chỉ buộc mặt trời ở trên
lưng, trên đỉnh đầu còn có một cái mũ để cho linh hồn phải chống đỡ.
Mắt thấy Hứa Thanh không có, đáy lòng Thế Tử có chút tiếc nuối.
Hứa Thanh ở trong hố sâu ngẩng đầu nhìn Thế Tử, im lặng không lên tiếng,
vận chuyển những Nguyên Anh khác trong cơ thể ngoại trừ Tử Nguyệt, chia sẻ
uy áp cùng với trọng lượng đến từ mặt trời.
Từng chút từng chút leo ra.
Cái cảm giác đó thật giống như chính mình toàn lực muốn bay lên không
trung, nhưng lực lượng uy áp bao phủ và trọng lượng của mặt trời quá nặng,
khiến cho phụ trọng của bản thân Hứa Thanh cực lớn, toàn lực ứng phó cũng
chỉ là rất khó để tạm duy trì được cân bằng mà thôi.
Trải nghiệm tương tự, Hứa Thanh cũng không xa lạ gì.
Lúc trước ở bên trong Hình Ngục Ti ở Phong Hải quận, hắn cũng đã từng có
cảm thụ tương tự, chẳng qua khi đó là thừa nhận một cái tiểu thế giới đè ép.
Từ tên gọi mà xét, tựa hồ nếu như so tiểu thế giới với cái thiết cầu mặt trời
này thì dễ nghĩ là tiểu thế giới nặng hơn, nhưng trên thực tế bởi cảm ứng trực
quan của Hứa Thanh, hai thứ lại tương phản.
Điều này làm cho hắn nhớ tới đội trưởng từng nói về lai lịch của quả thiết
cầu mặt trời này.
Đây là một cái mặt trời nhân tạo đầu tiên ở trong Tế Nguyệt đại vực, đến từ
thời đại Chúa Tể, cho đến hôm nay đã vượt qua rất nhiều tuế nguyệt, về phần là
ai chế tạo đã không còn ghi chép.
"Hảo hảo lĩnh hội lực áp chế của thứ đồ chơi nhỏ này một chút, đây chính là
đồ chơi mà lúc trước Cổ Hoàng đưa cho ta." Thế Tử nhìn Hứa Thanh thật vất vả
bò ra, nhàn nhạt mở miệng.
Hứa Thanh nghe vậy, cúi đầu nhìn thiết cầu trên lưng.
"Tiền bối, vật này ngoại trừ uy áp cùng trọng lượng, còn có uy năng nào
khác hay không?"
Thế Tử đứng dậy và đi về phía trước, giọng nói bay tới.
"Năm đó lúc nó còn là một ngôi sao, là có uy năng khác, có thể hình thành
Tiên Võng bao phủ toàn bộ đại lục Vọng Cổ, phóng thích ra lực lượng hủy thiên
diệt địa, về phần hôm nay... Theo Cổ Hoàng rời đi thì Tiên Võng sụp đổ, tác
dụng của nó đã rất yếu ớt."
Giọng nói mang theo một ít hồi ức, ẩn chứa năm tháng tang thương.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, đi theo phía sau, một đường......Ầm ầm.
Dưới gió gào thét, đuổi theo hai người bọn họ như con đỉa bám chân, cũng
thổi tiếng nói của bọn họ tới bốn phương rồi dần tan biến.
“Tiền bối, ta nghe người ta nói, nơi Cổ Hoàng đi gọi là Thánh Địa phải
không?”
“Nơi một đám hèn nhát nhu nhược hội tụ, cũng xưng xưng Thánh Địa?”
“Cổ Hoàng…Già, mà người một khi đã già, sẽ càng tiếc mạng.”
“A, như vậy chỗ của đám hèn nhát đó, ở nơi nào?”
“Ha ha, dựa theo thời gian lịch nhân tộc ta, 12 tháng 6 hàng năm*, ngươi
ngẩng đầu nhìn về phía màn trời phía bắc, nơi đó sẽ có một ngôi sao khác với
ngày thường, nơi đó chính là một chỗ gần đại lực Vọng Cổ nhất mà đám nhu
nhược ở.”
(*12 tháng 6, cũng chính là ngày tác giả Nhĩ Căn ra mắt truyện này!)
“Nơi của những kẻ hèn nhát, có mấy chỗ?”
“Năm đó có mấy vị Cổ Hoàng Chúa Tể rời đi, thì bây giờ có một số chỗ,
tính toán cả vạn tộc cộng lại, luôn có trên trăm cái, năm đó Cổ Hoàng cũng cho
phụ vương ta một khỏa, nhưng bị chúng ta cự tuyệt.”
Bóng đêm bồi bạn với âm thanh, xen lẫn lời nói của một già một trẻ, dần
dần trôi qua.
Sáng sớm …đến.
Hồng Nguyệt lan tràn ở phía chân trời, mặc dù mang đến cho thế gian sự
đếm ngược tới lúc tử vong, nhưng cuối cùng cũng làm cho màn trời của Tế
Nguyệt đại vực có ánh sáng bất đồng.
Đó là huyết quang.
Vì vậy sáng sớm trên Khổ Sinh sơn mạch, sau khi nhiều khu vực nổi lên
pháp thuật hình thành nguồn sáng, đều che một tầng huyết sắc nhàn nhạt.
Mượn mảnh ánh sáng nhạt này, có thể nhìn thấy cuối Khổ Sinh sơn mạch,
nơi đó tồn tại một ngọn núi đặc thù.
Ngọn núi đó cao ngang với Khổ Sinh sơn mạch, nối liền với nhau, nhưng
khi dần tới gần, Hứa Thanh chú ý thấy ngọn núi đó tựa hồ cũng không phải là
núi.
Nó giống như là một cái cây khổng lồ hóa đá thành núi hơn.
Dưới tán cây, đều bao phủ ở trong sa mạc, về phần bộ phận tán cây bị cát đá
tràn ngập, hóa thành ngọn núi.
“Cây này tên là Nhạc Du thụ, xem như là một trong những dị chủng Hồng
Hoang.” Thế Tử nhìn ngọn núi do cây khổng lồ hóa thành, bình tĩnh mở miệng.
“Có rất nhiều cây như vậy ở trong đại vực, cũng không có ai quá mức chú ý,
càng ít người biết được cây này, là Tam tỷ của ta âm thầm trồng xuống.”
“Lúc trước là ta chứng kiến nàng đích thân trồng ở chỗ này.”
“Nhưng hôm nay…Vật không còn và người cũng mất, cây này đã bị chết
héo nhiều năm.”
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn ngọn núi xa xa, chú ý tới bốn phía ngọn núi có
một ít thân ảnh tu sĩ mặc áo bào màu đỏ, như ruồi bọ vòng tới vòng lui, giống
như đang thăm dò.
"Bên trong phần lớn là Nguyên Anh, Dưỡng Đạo cũng có một vị, còn có
một Linh Tàng."
"Bọn họ đến từ Hồng Nguyệt Thần Điện của Khổ Sinh sơn mạch."
"Nguyên bản còn có Thần sứ tu vi Quy Hư, nhưng hẳn là bị Tam tỷ ăn rồi."
"Những thứ còn lại, để lại cho ngươi trải nghiệm quyền hành của bản thân
mình."
"Chờ ta cùng Tam tỷ đi ra, hi vọng ngươi đã có thể xử lý sạch sẽ."
Thế Tử nói xong, thân thể mơ hồ biến mất khỏi bên cạnh Hứa Thanh, tiến
vào bên trong ngọn núi phía trước.
Hứa Thanh nhìn quả thiết cầu trên lưng và nhắm mắt lại, trong chớp mắt
tiếp theo hắn vận chuyển lực lượng của Tử Nguyệt, từng giọt máu tươi tản ra từ
trong thân thể của hắn rồi bao phủ bốn phía, rất nhanh cả người Hứa Thanh hóa
thành một vòng xoáy huyết sắc.
Vòng xoáy này ầm ầm chuyển động, bao phủ thân ảnh của Hứa Thanh ở bên
trong, hình thành một mảnh hồ nước huyết sắc, nhanh chóng lan tràn về phía
trước.
Nơi đi qua, từng khối núi đá bị bao phủ, từng cỏ cây viên đá bị nhuộm đỏ,
hồ nước do máu chảy tản ra quỷ dị cùng không rõ, theo nó khuếch tán thì dần
dần nhìn thấy mà giật mình, cũng khiến cho những tu sĩ Hồng Nguyệt trên núi
chú ý.
"Đây là cái gì!"
Trong nháy mắt từng tên tu sĩ Hồng Nguyệt kia nhìn lại, thân thể của bọn họ
lại xuất hiện trình độ run rẩy bất đồng.
Loại run rẩy đó đến từ bản năng của sinh mệnh, đến từ tín ngưỡng của họ,
càng đến từ huyết dịch chảy xuôi toàn thân.
Máu, không kiểm soát được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.