Quang Âm Chi Ngoại
Máu trong thân thể bọn họ giống như có ý chí, có sinh mệnh riêng, tranh
nhau xông ra.
Nội tạng ngăn cản, như vậy liền phá tan nội tạng, huyết nhục ngăn cản, như
vậy liền phá vỡ huyết nhục, linh hồn ngăn cản, như vậy liền toái diệt linh hồn.
Phảng phất, giờ khắc này Hứa Thanh không thể nhìn thẳng!
Cho nên ngay khi nhìn thấy hắn, liền lập tức có hơn mười tu sĩ Nguyên Anh
của Hồng Nguyệt Thần Điện trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết,
thân thể phanh một tiếng trực tiếp tan vỡ, đại lượng máu tươi phát tiết ra từ bên
trong.
Tựa hồ máu đang hoan hô, bay thẳng đến hồ nước huyết sắc trên mặt đất.
Một màn như thế, lập tức làm cho những tu sĩ Hồng Nguyệt Thần Điện phụ
trách thăm dò nơi đây đều hoảng sợ đến cực điểm, theo bản năng rút lui, ý đồ áp
chế huyết dịch của bản thân. Nhưng họ lại có thể làm trò trống gì khi đối mặt
với Thần quyền cơ chứ, trong khi lui ra phía sau lại liên tục sụp đổ.
Từ xa nhìn lại, màn trời nở ra từng đóa hoa huyết sắc.
Bên trong những tu sĩ này, lão giả Dưỡng Đạo bây giờ cũng hiện ra thần sắc
khiếp sợ, thân thể của lão đồng dạng run rẩy, máu trong người đang điên cuồng.
Còn có trung niên Thần bộc có đầy đủ một tòa Bí Tàng kia, trên mặt của gã
cũng trở nên ngưng trọng trước đó chưa từng có.
Mà trong nháy mắt bọn họ lui về phía sau, hồ nước huyết sắc trong sơn
mạch đột nhiên bay lên trên không.
Tiếng ầm ầm quanh quẩn, hồ nước huyết sắc cuồn cuộn giữa không trung.
Mỗi một giọt máu tươi ở bên trong đều hiện ra khuôn mặt của Hứa Thanh,
mà vô số khuôn mặt này lại hợp thành một khuôn mặt to lớn, biểu tình đạm
mạc, đồng thời có một tòa Thần Tàng bốc lên bên trong.
Đột nhiên trấn áp về phía đám tu sĩ Hồng Nguyệt Thần Điện.
Nơi bị trấn qua, âm thanh kêu rên không ngừng, những tu sĩ Nguyên Anh
rốt cuộc không cách nào áp chế máu tươi trong thân thể.
Vô tận huyết dịch nhanh chóng bắn ra từ thất khiếu cùng với chân tóc và lỗ
chân lông toàn thân bọn họ, sau đó lại hóa thành huyết nhận ở bên ngoài thân
thể, phản chiến mà kích sát chính bản thân họ.
Huyết hoa nở rộ, huyết hải chứa vô số huyết nhận, bay thẳng đến lão giả
Dưỡng Đạo cùng với cái trung niên Linh Tàng kia, muốn hình thành thế vây
khốn.
Tâm thần hai người đều truyền ra tiếng nổ vang, hoảng sợ đến từ bản năng
sinh mệnh khiến cho bọn họ cấp tốc lui về phía sau.
Nhưng Dưỡng Đạo cùng có tu sĩ có đầy đủ một tòa Linh Tàng vẫn là không
giống nhau, một cái chớp mắt sau, thân thể tu sĩ trung niên Linh Tàng kia nổ
vang, Bí Tàng của gã biến ảo hiện ra, trong lúc cố gắng bành trướng ra phía
ngoài, Thiên Đạo của bản thân gã ở bên trong gầm nhẹ, ảnh hưởng pháp tắc bốn
phía, hung hăng xông lên.
Tiếng vang đinh tai nhức óc, trung niên Linh Tàng đã xông ra trước khi Hứa
Thanh vây được.
Còn lão giả Dưỡng Đạo kia lại chậm hơnrất nhiều.
Trong nháy mắt bị huyết hải của Hứa Thanh bao phủ, lão toàn lực giãy dụa
biến ảo Bí Tàng hư ảo, muốn đối kháng …nhưng lại vô ích.
Huyết hải hình thành vòng xoáy ở bên ngoài thân thể của lão, cấp tốc xoay
tròn đồng thời vọt tới toàn thân của lão, muốn chui vào bên trong.
Thần sắc lão giả hoảng sợ, không ngừng bấm quyết triển khai thần thông,
lấy ra pháp khí muốn ngăn cản.
"Đều vô dụng!"
Huyết hải vô cùng vô tận, bao phủ lão ở bên trong, không ngừng chui vào
khắp toàn thân, sự thống khổ từ quá trình đó mang đến, hóa thành tiếng kêu rên
thê lương trong miệng lão.
Từ xa nhìn lại, một màn như thế nhìn thấy mà giật mình!
Cho đến giây lát sau huyết hải biến mất, toàn bộ chui vào trong cơ thể lão
giả Dưỡng Đạo, thân thể lão giả ấy run rẩy trong tuyệt vọng, thân thể dường
như không dung nạp được, cuối cùng oanh một tiếng …chia năm xẻ bảy tan
tành.
Huyết hải từ bên trong lại quay cuồng lao ra, hóa thành khuôn mặt đạm mạc
của Hứa Thanh, nhìn về phía trung niên Linh Tàng xa xa.
"Trận chiến này, hẳn là một lần kình chiến, không biết bây giờ ta so sánh
cùng tu sĩ một tòa Bí Tàng hoàn chỉnh, thắng bại như thế nào!"
Chiến ý trong lòng Hứa Thanh bốc lên, huyết hải mãnh liệt trấn áp bát
phương, Thần Tàng phập phồng toái diệt tất cả mà lao thẳng đến trung niên
Linh Tàng kia.
Giờ phút này, trong ngọn núi do Nhạc Du thụ biến thành, có hai đạo ánh mắt
đang ngóng nhìn ngoại giới.
Nơi phát ra ánh mắt, là một hang động thật lớn.
Vô số rễ cây từ bát phương lan tràn đến, hội tụ ở giữa không trung trong
động quật, bện lại thành một cái kén rất lớn.
Từng trận ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ trong vô số khe hở của cái kén, khiến
nơi này có ngũ quang thập sắc soi sáng.
Thân ảnh Thế Tử đang đứng ở bên cạnh quang kén, ngẩng đầu nhìn lên phía
trên.
"Tam tỷ, thời trước ngươi đã gặp qua rất nhiều hạng người thiên kiêu, ngươi
thấy cái tên tạm coi như nửa người đệ tử này của ta như thế nào?"
Thế Tử cười mở miệng.
"Người ta đồng ý bái ngươi làm sư tôn sao? Lớn tuổi như vậy rồi, như thế
nào còn đi đoạt đệ tử của người khác, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra?"
Thanh âm lạnh như băng từ trong quang kén truyền ra.
Rất ít người có tư cách nói chuyện với Thế Tử như vậy, nhưng hiển nhiên
không bao gồm Tam tỷ của lão.
Mà đối với lời nói của Tam tỷ, Thế Tử cảm thấy rất bình thường, tỷ tỷ này
của lão vốn có tính tình như vậy, mặt lạnh tâm nóng.
"Ân thụ nghiệp luôn luôn có, mà ta lại giúp hắn nhiều như thế, còn vì giúp
hắn tăng tu vi lên mà đưa tặng những lễ vật bên ngoài."
Thế Tử cười nói, ngẩng đầu tiếp tục quan sát Hứa Thanh ra tay, trong mắt
chậm rãi lộ ra vẻ tán thưởng mà ngày thường sẽ không hiển lộ ra bên ngoài.
"Cái này gọi là tặng sao?"
Trong quang kén truyền ra giọng nói lạnh như băng, trong chớp mắt tiếp
theo quang kén nổ vang, trực tiếp nổ tung, một đạo thân ảnh cất bước ra từ bên
trong, một bước rời khỏi sơn thể, một bước tới giữa không trung, xuất hiện
trước mặt trung niên Linh Tàng mà huyết hải Hứa Thanh đang truy đuổi.
Tên Linh Tàng này căn bản là không kịp phản ứng, một ngón tay như ngọc
chỉ vào mi tâm của gã.
Oanh một tiếng, thân thể trung niên Linh Tàng run lên, hóa thành một gốc
cây ăn quả, nhanh chóng sinh trưởng rồi kếtra một trái cây.
Huyết hải của Hứa Thanh dừng lại, hội tụ thành hình với vẻ chần chờ nhìn
về phía nữ tử xuất hiện trước mắt mình.
Nữ tử này có một khuôn mặt mỹ lệ và phong thái trác tuyệt, quả thật là
khuynh quốc khuynh thành, trong vẻ xinh đẹp tuyệt trần càng lộ ra một cỗ anh
khí, ánh sáng chiếu ra từ trên thân.
Hai gò má cân đối, đôi sáng trong vắt, đỉnh đầu búi tóc phi tiên đơn giản,
vài hạt châu nhỏ trơ bóng tùy ý điểm xuyến mái tóc mượt mà, sáng lên lấp lánh,
nhưng lại không rực rỡ như đôi mắt cực đẹp kia.
Đôi tinh quang thủy mâu giống như biển xanh thẳm, mê đảo thiên thế phù
hoa.
Có thể nói tướng mạo như ‘xuân mai tràn tuyết, thần sắc như thu huệ phi
sương’*, đủ khiến nam tử đột nhiên mất hồn lạc phách.
(*Hoa mai xinh đẹp và thuần khiết trong tuyết trắng ngập trời, thần sắc tươi
tắn như hoa huệ vào màu thu có vương chút sương sớm long lanh)
Giờ phút này nàng giơ tay ngọc lên, lấy quả của cây Linh Tàng một bên ra,
đưa mắt nhìn Thế Tử theo sau mà đến, rồi đưa tới trước mặt Hứa Thanh.
"Đây mới gọi là tặng lễ vật."
"Tiểu oa nhi, lần trước gặp mặt vội vàng nên không có chuẩn bị, lần này
tặng ngươi một cái lễ gặp mặt."a
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.