Quang Âm Chi Ngoại
Cùng lúc đó, trước cánh cửa đen trắng, theo ba người Thế Tử ra tay, cánh
cửa này truyền ra âm thanh xung đột bén nhọn, từ phía ngoài vào bên trong,
chậm rãi bị đẩy ra, lộ ra một đạo khe hở.
Một mảnh sương mù lục sắc bằng tốc độ kinh người bộc phát ra từ trong
khe hở, dường như bị phong bế quá lâu quá lâu, giờ phút này một cái chớp mắt
lao ra, một cổ khí tức cuồng bạo liền bốc lên ở bên trong.
Bầu trời xuất hiện lục sắc, đại địa cũng là như thế, càng là dưới mảnh sương
mù này hội tụ, một thân ảnh cao lớn cởi trần như ẩn như hiện ở bên trong.
Ngửa mặt lên trời gào thét.
Thân ảnh này có uy áp rất kinh người, Hứa Thanh ở cự ly xa, chỉ là cảm thụ
một phen mà đáy lòng liền có một cỗ cảm giác phẫn nộ tự động phát tác.
Vô cùng phẫn nộ, nổi giận tột cùng.
Cảm xúc này tới rất đột nhiên, không có bất kỳ nguyên do, chợt bộc phát
ngay trong lòng Hứa Thanh.
Không chỉ là hắn nơi đây, một cái chớp mắt này, hết thảy hung thú bốn phía
bên trong phạm vi cũng bạo phát cơn giận dữ, dù là Sa Trùng ngày bình thường
tương đối ôn hòa, cũng trong chớp mắt trở nên dữ tợn vô cùng.
Hết thảy, đều bị ảnh hưởng.
Vòng xoáy máu tươi bốn phía Hứa Thanh càng lúc càng chuyển động mạnh
hơn mới khiến cho tâm thần của hắn khôi phục, giờ phút này trong lúc lui ra
phía sau, hắn cũng đã có chỗ hiểu ra đối với quyền hành của vị nhi tử thứ tám
của Chúa Tể.
"Nổi giận!"
Thần sắc Hứa Thanh ngưng trọng, đáy lòng thì thào, một cái chớp mắt xa xa
truyền đến một tiếng hừ lạnh.
"Rống cái rắm!"
Theo âm thanh vang vọng, Thế Tử giơ tay phải lên như muốn dùng nắm
đấm, nhưng dường như lo lắng đối phương không cách nào thừa nhận, vì vậy
đổi thành một ngón tay, nhấn xuống.
Trong khoảnh khắc, bốn phía vặn vẹo, bát phương mơ hồ, thân ảnh cao lớn
đang gào to dừng lại, như bị lực lượng vô hình trấn áp, toàn thân run rẩy.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh ấy chợt ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt dữ
tợn, chẳng những không giảm thiểu tức giận, ngược lại càng lớn.
"Ta muốn....”
Thân ảnh cao lớn này cuồng bạo như là sóng dữ dấy lên, đang muốn đổ ập
xuống, nhưng vào lúc này Minh Mai công chúa nhíu mày.
"Thế Tử, ngươi ra tay quá nhẹ nhàng."
Trong lúc nói, Minh Mai công chúa một bước đi ra, trực tiếp đến trước mặt
thân ảnh cao lớn kia, tay phải nhấn một cái xuống phía dưới.
Thân ảnh cao lớn lập tức chấn động mãnh liệt, toàn bộ người vặn vẹo, lại
hóa thành một viên thịt, bị hung hăng đập xuống mặt đất.
Mặt đất rung động lắc lư, xuất hiện hố sâu.
Mà không đợi viên thịt kia vùng vẫy, thân thể của nó liền nhanh chóng bị
kéo ra ngoài, theo hai tay Minh Mai công chúa cách không xé một cái.
Xoạt một tiếng, viên thịt bị xé thành hai nửa, lẫn nhau cấp tốc rời xa, lại lấy
tốc độ nhanh hơn hội tụ với nhau, cuối cùng hung hăng đập vào nhau.
Âm thanh ầm ầm vang vọng bát phương.
Cũng không kết thúc, hai cái viên thịt đụng vào nhau, bởi vì sức mạnh quá
lớn, cho nên va vào nhau lại lần nữa bị phản chấn mà xé rách.
Lần này hóa thành bốn phần, sau khi riêng phần mình tách ra, liền từ bốn
phương hướng bất đồng, lại cấp tốc va chạm.
Tiếp tục thành tám phần, mười sáu phần, ba mươi hai phần....
Mà Minh Mai công chúa chỉ là đứng ở nơi đó, mặt không cảm xúc phất tay.
Thế Tử ở bên cười ha hả nhìn, trên mặt Ngũ muội hiếm thấy lộ ra một tia
vui vẻ, hình như một màn này khiến cho nàng nhớ tới những chuyện vui vẻ
ngày trước.
Hứa Thanh xa xa dựa vào thần thức thấy một màn như vậy, cũng đã có thêm
càng nhiều nhận thức hơn nữa đối với thực lực cùng với phong cách ra tay của
Minh Mai công chúa, mà lúc này, cuối cùng một tiếng kêu rên truyền ra từ bên
trong sáu mươi bốn phần viên thịt hình thành đụng vào nhau.
"Tỷ, ta tỉnh rồi, đừng đánh nữa, ta thật sự tỉnh rồi."
Minh Mai công chúa không nói một lời, lần nữa phất tay, một trăm hai mươi
tám phần máu thịt vỡ ra, sau khi gào thét về bát phương, mắt thấy còn muốn
tăng tốc va chạm, tiếng kêu rên trong đó vang vọng.
"Đại ca, Ngũ muội, nhanh khuyên nhủ Tam tỷ, ta sai rồi, mới vừa rồi là ta
không khống chế tốt!"
Tiếng kêu rên này hiện ra hoảng sợ, truyền khắp bốn phương, sau đó Minh
Mai công chúa mới hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù vẫn là phất tay, nhưng lúc này đây một trăm hai mươi tám phần máu
thịt này không va chạm nữa, mà hòa hợp lại với nhau, hóa thành thân ảnh cao
lớn lúc trước đó.
Thoạt nhìn thân ảnh này là một người thanh niên, thân hình khôi ngô, đứng
ở nơi đó tựa như một tòa núi nhỏ, nguyên bản cảm xúc nổi giận tồn tại ở trên
người gã bây giờ đã toàn bộ tan biến, thay vào đó chính là vẻ nịnh nọt.
"Đại ca, Tam tỷ, Ngũ muội, hiện giờ phụ hoàng đã khôi phục rồi sao, Xích
Mẫu bị giết chết rồi hả, ha ha, rốt cuộc lão tử ta đã thoát khốn!"
Nhi tử thứ tám của Chúa Tể hưng phấn mở miệng, nói xong liền ngẩng đầu
nhìn lên bầu trời, lại cảm giác bốn phương một chút rồi sửng sốt, tiếp theo liền
hít vào một hơi.
"Tình huống như thế nào? Phụ vương chưa khôi phục, Xích Mẫu vẫn còn
tồn tại?"
"Hử, còn có một tên Thần tử Hồng Nguyệt ở gần đây?"
"Thật là to gan!"
Thanh niên khôi ngô chợt quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh, trong mắt lộ ra
nổi giận, tay phải theo bản năng giơ lên chụp lấy.
Hứa Thanh hoảng sợ, thân thể lập tức bị trói buộc, thậm chí trong cảm giác
của hắn, giờ phút này không gian ở bốn phía quanh hắn đều sụp xuống, toàn bộ
thân hình bị một cỗ đại lực cưỡng ép túm đi, lăng không xuất hiện ở trước mặt
người thanh niên khôi ngô này.
"Đó là nửa cái đệ tử của đại ca ngươi, càng là ân nhân trợ giúp ta cùng Ngũ
muội và cả ngươi thoát khốn."
Minh Mai công chúa nhàn nhạt mở miệng.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể thanh niên khôi ngô chấn động, động tác
lập tức điềm đạm bỏ Hứa Thanh xuống, còn sửa sang lại một chút quần áo cho
hắn, cười ha ha.
"Tiểu tử, chào ngươi nha."
Nụ cười xuất hiện trên mặt thanh niên khôi ngô liền lộ ra một cỗ dữ tợn
cùng điên cuồng, nhất là đôi mắt tràn ngập tơ máu cùng với thân hình chấn
động kinh khủng, cho Hứa Thanh cảm giác tựa như trông thấy con mắt của
Thần Linh lúc ở bên trong Quỷ Động.
Khiến cho hắn cảm thấy áp lực không nhỏ.
"Khi còn bé gã sơ suất, bị người ta đánh hư đầu óc, là thật sự bị đánh hỏng
nên khó lòng kiềm chế bản thân, vì vậy mong Hứa Thanh ngươi bỏ qua cho."
Thế Tử nhàn nhạt mở miệng, nói xong liền giơ tay phải lên bắt tới cánh cửa
đen trắng trên bầu trời.
Cánh cửa này hóa thành lưu quang rơi vào trong tay Thế Tử, nó bị vuốt vài
cái và biến trở thành một chiếc mũ màu xám có đỉnh mũ cao, sau đó ném cho
Hứa Thanh.
"Bản thể của thứ này là một cây hoa loa kèn năm đó Cổ Hoàng đưa cho phụ
vương ta, là đồ tốt, ngươi đội lên có thể rèn luyện linh hồn của ngươi."
Hứa Thanh do dự tiếp nhận, sau khi suy nghĩ một chút, dứt khoát đội trên
đầu của mình.
Linh hồn hắn nổ vang, cảm giác giống như buộc mặt trời lúc trước lần nữa
phủ xuống.
Lần này là ảnh hưởng trên linh hồn.
Trước mắt Hứa Thanh lập tức mơ hồ, linh hồn lay động, hình như thế giới
cũng xuất hiện bóng chồng, thần thức càng là chấn động kịch liệt.
Hắn hít vào một hơi, nghiến răng cố gắng thích ứng, lúc này bên tai bỗng
truyền đến giọng nói của Thế Tử.
"Tam tỷ, lão Bát, Yêu muội, tiểu tử ấy có một tiệm thuốc nhỏ ở vực này, chỗ
đó rất ấm áp, các ngươi đi cùng với ta qua đó đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.