Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1498: Triêu Hà dị sắc chiếu thiên khung (2)



Cứ như vậy thời gian nhoáng một cái, bảy ngày trôi qua, từ lúc Hứa Thanh

bắt đầu nghiên cứu Triêu Hà Quang đến bây giờ, tổng thời gian đã là nửa tháng.

Mà trên thực tế vào ngày thứ ba Minh Mai công chúa cũng đã cảm thấy hài

lòng.

Nàng cảm nhận được bên trong Triêu Hà Quang mà Hứa Thanh thể hiện ra,

đã hình thành được phương pháp biến hóa, mặc dù Hứa Thanh nhìn bằng mắt

thường không thấy, cho rằng không cách nào thành ảnh, nhưng ở trong mắt Thế

tử cùng nàng, đã vô cùng rõ ràng.

Một khắc này, trong lòng Thế tử cũng có gợn sóng không nhỏ.

Minh Mai công chúa cũng gật đầu.

Nàng cảm thấy không sai biệt lắm, Hứa Thanh có thể làm đến một bước đó

đã rất không dễ dàng, coi như là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.

Ở góc độ phán đoán của nàng, với tu vi cùng ngộ tính của Hứa Thanh, trước

mắt là không thể nào chân chính khiến Triêu Hà Quang huyễn vạn pháp, mà con

đường này, nàng cũng chưa gặp người đi qua.

"Nhưng mà cái mạch suy nghĩ đó rất tốt, hắn cứ tiếp tục như vậy đi tiếp,

tương lai một ngày nào đó, có lẽ hắn thật sự có thể hoàn thành chính mộng của

mình."

"Người trẻ tuổi, chính là phải có cảm tưởng, tiến tới dám đi thử nghiệm!"

Trên mặt Minh Mai công chúa nở nụ cười, chuẩn bị đợi Hứa Thanh bỏ cuộc

sau đó đi ra, tiếp tục chỉ điểm.

Chỉ là..... Tiếp theo, nàng phát hiện Hứa Thanh rõ ràng nhíu mày, bộ dạng

không hài lòng, mà trong cuộc sống về sau, nàng nhìn thấy Hứa Thanh nghiên

cứu ngọc giản lưu ảnh và nghiên cứu da của Nhị Ngưu, cùng với..... Hạ độc

tay của mình.

Một màn này khiến trong lòng Minh Mai công chúa có chút do dự, bình tĩnh

nhìn về Thế tử bên người.

Thế tử trầm mặc, sau một lúc lâu cười khổ mở miệng.

"Tam tỷ, chỗ yêu nghiệt nhất của tiểu tử này, không phải là tư chất tu vi, mà

là ngộ tính của hắn."

"Trước đó ngươi nói với hắn, sức tưởng tượng đã hạn chế uy lực thần thông,

có lẽ những lời ấy kích thích rất lớn đối với tiểu tử này, giống như là mở ra lồng

giam vậy."

"Cho nên ta nghĩ rằng có khả năng... Hắn thật sự suy nghĩ ra phương pháp

khiến cho Triêu Hà Quang của mình thành ảnh."

Minh Mai công chúa nghe vậy, trầm mặc.

Lão Bát ở một bên nhìn Thế tử một chút, lại nhìn qua Tam tỷ.

Ở trong nửa tháng này, lão cũng đã cảm nhận được phía Tam tỷ và đại ca

chú ý, vì vậy cũng bí mật lưu ý, bây giờ khi nhìn qua hết thảy, lão bỗng nhiên

cũng dâng lên cảm giác kích động.

"Năm đó ta cũng đã chỉ điểm qua rất nhiều hậu bối thiên kiêu, Hứa Thanh

này có thể được Đại ca cùng Tam tỷ coi trọng như vậy, về sau tìm một cơ hội, ta

cũng đi thử một chút."

Sau khi có ý nghĩ như vậy, đáy lòng của lão Bát liền tràn đầy chờ mong.

Về phần Ngũ muội, trong nửa tháng Hứa Thanh tu hành này, phần lớn thời

gian đều là chăn nuôi những con gà con ở hậu viện, mỗi một con đều nuôi mập

ú.

Tốc độ gia tăng số lượng gà con cũng vượt xa so với trước kia, hầu như mỗi

ngày đều sẽ nhiều hơn một số.

Nhất là mấy ngày trước, thoáng cái nhiều hơn vài chục con, khiến cho Linh

Nhi ngày bình thường cũng sẽ thỉnh thoảng chạy tới giúp đỡ, sau khi nhìn thấy

cũng đều tặc lưỡi.

"Ngũ nãi nãi, gà con hôm nay lại nhiều thêm một số nha."

Giờ phút này bên trong hậu viện, Linh Nhi đang giúp vung côn trùng, nhìn

những con gà con kia điên cuồng vọt tới thức ăn, nàng giòn vang mở miệng về

phía Ngũ nãi nãi một bên.

Ngũ nãi nãi ngồi ở chỗ đó mỉm cười, nhẹ gật đầu.

"Đợi lại nuôi mập một chút, làm thịt cho ngươi cùng với Hứa Thanh ca ca

của ngươi bồi bổ thân thể."

Lời nàng vừa ra, những con gà con đang nhiệt tình ăn thức ăn kia, toàn bộ

thân thể run lên, vẻ mặt từng con lộ ra hoảng sợ mãnh liệt.

Nhất là vài chục con với tới mấy ngày trước, nội tâm bọn nó càng là tuyệt

vọng đến cực hạn, phát ra âm thanh cục cục.

Bọn họ không phải tu sĩ Khổ Sinh sơn mạch, mà là tu sĩ đến từ Âm Dương

Hoa Gian tông, bởi vì điều tra tung tích đầu sỏ làm loạn Thiên Ngưu sơn mạch

lúc trước, cho nên mới đến nơi này.

Sau khi đến nơi đây, bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, trước đi

Hồng Nguyệt Thần Điện bái kiến Thần sứ, chỉ là một khắc bước vào Hồng

Nguyệt Thần Điện, không đợi nhìn thấy Thần sứ, bọn họ đã cảm thấy trời đất

quay cuồng.

Một khắc rõ ràng thì đã ở nơi đây, trở thành gà con.

Mà vào lúc những con gà con này đang tuyệt vọng sợ hãi, trong phòng phía

sau tiệm thuốc vang lên một tiếng nổ truyền khắp bốn phương, càng có một

mảnh ánh sáng bảy màu kích xạ ra từ nơi ấy, chiếu rọi bát phương.

Mảnh ánh sáng này lập tức bao phủ toàn bộ tiệm thuốc, phủ trùm lên tất cả

mọi người, cũng đã chiếu vào trên người đám con gà con, không ngừng bạo

phát lại tạo thành một mảnh biển ánh sáng.

Biển ánh sáng này bốc lên, khiến cho bầu trời cũng ở trong một cái chớp

mắt này dấy lên chấn động.

Trong lúc gió giục mây vần, mảnh biển ánh sáng này bỗng nhiên chiếu lên

không, lại không ngừng hội tụ trên bầu trời và không ngừng mà biến hóa, trong

lúc mơ hồ hình như có một cây đinh đang được hình thành trong đó!

Cây đinh này vừa xuất hiện, hình như dẫn động một chút khí tượng, thiên

địa biến sắc.

Linh Nhi hít sâu, Ninh Viêm mở to mắt, Ngô Kiếm Vu trợn mắt há hốc

mồm, Lý Hữu Phỉ hoảng sợ.

Đội trưởng thay đổi sắc mặt, U Tinh ngưng trọng, hai mắt Mặc Quy lão tổ

lóe lên tinh mang.

Trong bọn họ, có người thấy qua cây đinh này cho nên chấn động, có người

chưa thấy qua cây đinh nhưng cảm nhận được khí tức nó dẫn dắt mà giật mình.

Chỉ có Thế tử và Tam tỷ, Ngũ muội cùng lão Bát, bọn họ nhìn qua cây đinh

đang thành hình trên bầu trời, biểu cảm bình tĩnh, nhưng mà cẩn thận nhìn, có

thể thấy trong mắt riêng mỗi người đều có kỳ mang chợt hiện liền lập tức trôi

qua.

Nhất là Thế tử cùng Tam tỷ, dưới bề ngoài bình tĩnh của hai người, nhưng

gợn sóng trong lòng không nhỏ, quay đầu nhìn sau nhà.

Chỗ đó, chính là đầu nguồn của mảnh ánh sáng bảy màu bộc phát.

"Hắn thành công....."

"Tiểu tử kia, lại mô phỏng cây đinh lúc trước của phụ vương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.