Quang Âm Chi Ngoại
Thiên địa nổ vang, cuồng phong gào thét.
Biển ánh sáng trên không trung sôi trào, trong ánh mắt của mọi người, cây
đinh đang không ngừng thành hình nhưng vẫn không cách nào hoàn toàn hiển lộ
ra, sau khi rực rỡ đến trình độ nhất định, đã bắt đầu tan rã.
Trong phòng phía nhà sau, Hứa Thanh đang khoanh chân đả tọa, trước mặt
trôi nổi một Nguyên Anh bảy màu.
Vô tận Triêu Hà Quang tràn ra từ trên người Nguyên Anh bảy màu này,
khuếch tán ra bát phương, hóa thành biển ánh sáng bên ngoài.
Mà giờ phút này Hứa Thanh giơ tay phải lên, cùng với tay của Nguyên Anh,
chạm vào nhau và nhập lại.
Có thể thấy rõ ràng, lòng bàn tay phải Hứa Thanh, chỗ đó đang có đường
nét một cây đinh, giờ phút này đang tiêu tán, dần mơ hồ.
Chợt nhìn thì làn da tay phải của hắn tương tự cùng những vị trí khác,
nhưng nếu như quan sát cẩn thận, có thể phát hiện sự khác biệt rất nhỏ, hình
như làn da tay phải, nhất là chỗ lòng bàn tay, trắng hơn một chút so với chỗ
khác.
Giống như bị ngâm tẩy rất nhiều năm vậy, làm cho người ta có một loại cảm
giác vô cùng thuần khiết.
Một lát sau theo đường nét cây đinh trong lòng bàn tay phải Hứa Thanh
hoàn toàn biến mất, biển ánh sáng biến thành cây đinh bên ngoài cũng sụp đổ,
tiêu tán không thấy.
Hứa Thanh mở mắt ra.
Trong thời gian ngắn, tất cả Triêu Hà Quang cuốn ngược lại, hội tụ thành
Nguyên Anh Triêu Hà, mà Nguyên Anh vào nháy mắt Hứa Thanh mở hai mắt
ra, quay trở về thân thể.
Hứa Thanh than nhẹ.
"Những thứ đã từng gặp trong trí nhớ kia, cuối cùng không cách nào mô
phỏng ra được, vả lại vạn pháp ta hóa ra, cũng tồn tại hạn chế... Không thể thật
sự mô phỏng hết thảy pháp thuật chứng kiến trong tương lai."
Hứa Thanh lắc đầu rồi đứng lên, mang theo tiếc nuối đi ra khỏi sau nhà.
Một khắc bước ra, hắn nhìn thấy mọi người trong hành lang.
Ánh mắt Ninh Viêm như thấy quái vật mà nhìn Hứa Thanh, muốn nói lại
thôi.
Ngô Kiếm Vu thì là vẻ mặt hoảng hốt, đầu óc của y không thể khống chế
nghĩ tới lần đầu tiên gặp Hứa Thanh ở trên biển cấm năm đó, khi ấy mình vẫn
có thể đấu một trận cùng đối phương, trên cơ bản cũng coi như là bất phân
thắng bại.
Nhưng hôm nay...
Nội tâm Ngô Kiếm Vu vô cùng mất mác, trong mắt lập tức đỏ thẫm, y quyết
định rồi, trong khoảng thời gian này mình đã vô cùng lười biếng, y muốn tiếp
tục bồi dưỡng huyết mạch!
Anh Vũ run rẩy, không dám nói lời nào.
Lý Hữu Phỉ cung kính cúi đầu, U Tinh liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, mà
Mặc Quy lão tổ bên đó lại lần đầu tiên trọng điểm chú ý người khác ngoại trừ
bốn vị Uẩn Thần.
Một màn lúc trước của Hứa Thanh để cho lão cảm nhận được không giống
người thường, đây chẳng phải là lực lượng Nguyên Anh có thể hiển lộ ra, thậm
chí cũng không phải Linh Tàng có thể làm được.
Việc này khiến cho lão bỗng nhiên hiểu tại sao tiểu tử bước ra từ sau nhà
này, có thể làm hạch tâm của tiệm thuốc, có thể ngồi cùng một chỗ với Uẩn
Thần.
Mà so với bọn họ, Linh Nhi mặc dù cũng ngạc nhiên, nhưng càng thêm nữa
là tự hào.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, rất là vui mừng.
Mà lão Bát chỗ đó, nhìn qua Hứa Thanh và nhếch miệng cười một cái.
Trong mắt Ngũ muội lộ ra vẻ kỳ dị, mặc dù nàng không tham dự việc Thế tử
cùng Tam tỷ chỉ điểm đối với Hứa Thanh, nhưng hôm nay cũng nhìn ra một
chút manh mối.
Thế tử khẽ gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ cao thâm mạt trắc, giờ khắc này lão
không biết được, thật ra vẻ mặt của lão cùng với sư tôn của Hứa Thanh, đã càng
ngày càng giống nhau.
Về phần Minh Mai công chúa, nàng nhìn qua Hứa Thanh, mặt không cảm
xúc.
Hứa Thanh đảo qua đám người Ninh Viêm, biết rõ tại sao bọn họ lại như
vậy, dẫu sao huyễn hóa ra cây đinh của Chúa Tể, một màn này tự nhiên có thể
hình thành chấn động.
Nhưng trên thực tế Hứa Thanh cảm thấy mình đã thất bại, không hài lòng,
nhất là từ vẻ mặt của Minh Mai công chúa cùng Thế tử, khiến cho hắn càng thở
dài, vì vậy liền đi tới cúi đầu mở miệng.
"Tiền bối, ta vẫn là thất bại."
Mặt Thế tử hơi khẽ nhăn một cái, thuận thế hóa thành thất vọng.
"Ta thấy được."
Thế Tử nói xong, lại nhàn nhạt mở miệng.
"Nhưng dẫu sao ngươi vẫn còn nhỏ, thỉnh thoảng thất bại cũng là bình
thường."
Hứa Thanh gật đầu, vừa muốn nói chuyện, Minh Mai công chúa truyền ra
lời nói.
"Vươn tay phải của ngươi ra."
Hứa Thanh nghe vậy liền vươn bàn tay phải ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, Minh Mai công chúa, Thế tử cùng với Ngũ muội,
thần thức tất cả đều đảo qua lòng bàn tay Hứa Thanh, biểu cảm riêng phần mình
kỳ dị, sau đó Thế tử bỗng nhiên giơ tay lên.
Một đoàn tóc dài màu đen lập tức xuất hiện ở trước mặt, không ngừng thu
lại cũng không ngừng bành trướng, trong đó mơ hồ ẩn chứa vô số linh hồn
mãnh liệt, truyền ra lực lượng ảnh hướng đến linh hồn.
"Mô phỏng một chút."
Thế tử nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh không do dự, lập tức tản ra Triêu Hà Quang trên người, bao phủ
bát phương, sau đó nhanh chóng tập trung trở thành một luồng, chiếu vào trên
sợi tóc màu đen kia, đồng thời lòng bàn tay phải cũng trảo một cái về sợi tóc.
Tức thời trong lòng bàn tay màu trắng thình lình xuất hiện sắc đen, dần dần
hình bóng sợ tóc mơ hồ hiện ra.
Trong nháy mắt tiếp theo, phía trước Hứa Thanh rõ ràng cũng xuất hiện sợi
tóc cùng loại, nhưng nhập lại không chân thực, mà mông lung.
Vả lại uy lực xa xa không bằng.
Tựa hồ chỉ có đủ bộ phận hình thái, không có bất luận thần uy gì.
Nhưng một màn này tương tự để cho U Tinh và Mặc Quy lão tổ thay đổi sắc
mặt.
Thế tử trầm mặc, lão cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi.
Lão chẳng thể nghĩ tới, Hứa Thanh dựa vào Triêu Hà Quang, rõ ràng thật sự
có thể mô phỏng thần thông của mình.
Tuy rằng uy lực chỉ như đom đóm với trăng sáng, không thể so sánh.
Dù chỉ là hình thái không có bất luận thần uy gì, cũng không có pháp tắc
cùng ẩn chứa quyền hành.
Nhưng lão..... Là Uẩn Thần đó nha, lão chưa từng thấy qua hay nghe nói
tới có Nguyên Anh có thể làm được một bước này.
"Ngộ tính của người này, có thể nói là yêu nghiệt!"
Thế tử không muốn nói chuyện nữa, lão cạn lời rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.