Quang Âm Chi Ngoại
Chỉ có tu sĩ đẳng cấp cao, hoặc là tu sĩ ăn vào Giải Nan đan, mới có khả
năng miễn cưỡng áp chế vào thời khắc này.
Mà đây, chỉ mới là bắt đầu.
Lúc ngôi sao này càng lúc càng lớn, cuối cùng thay thế toàn bộ màn trời phủ
xuống, đại địa sẽ tan vỡ, vạn vật đều bay lên trên không, chúng sinh đều sẽ diệt
vong.
Giờ phút này Hứa Thanh và đội trưởng cũng xuất hiện ở không trung,
ngưng trọng nhìn chân trời xa xa.
Không chỉ là bọn họ như thế, giờ khắc này cường giả của toàn bộ tộc quần
bên trong Tế Nguyệt đại vực cũng đều ở vị trí riêng phần mình, tâm thần kịch
liệt bốc lên.
"Hồng Nguyệt..... đã có thể thấy được bằng mắt thường."
Trong lòng Hứa Thanh tương tự chấn động, vào thời khắc này hắn rõ ràng
có thể cảm nhận được lực lượng quyền hành Hồng Nguyệt của chính mình.....
Càng trở nên cường đại hơn so với lúc trước một chút.
Hình như Hồng Nguyệt càng gần, lực lượng quyền hành của hắn lại càng
kinh người.
"Tiểu sư đệ, còn nhớ rõ câu ta nói cùng ngươi lúc trước không, ngày nhìn
thấy ngôi sao Hồng Nguyệt, chính là ngày chúng ta xuất phát?"
"Bởi vì nơi chúng ta muốn đi, chỗ đó ngày bình thường không vào được,
muốn mở ra cần có mấy điều kiện cần thiết, một cái quan trọng nhất trong đó,
gọi là Thanh Ti như huyết."
(*tóc xanh như máu)
"Trong truyền thuyết, Thanh Sa đại mạc là một sợi tóc biến thành, ngươi
xem, giờ phút này đại địa đã đỏ như máu."
Trên không trung, ngữ khí đội trưởng trầm thấp, ngóng nhìn đại mạc.
Hứa Thanh đưa tầm mắt nhìn tới, dưới huyết quang chiếu rọi từ chân trời, sa
mạc phía dưới không còn màu xanh, mà là một mảnh đỏ thẫm.
"Tối hôm nay, chúng ta xuất phát."
Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
Vào buổi đêm của ngày mà bầu trời xuất hiện ngôi sao Hồng Nguyệt, bên
trong Thanh Sa đại mạc gần như nổi lên gió màu đen.
Điều này có chút tương tự cùng truyền thuyết của Thanh Sa đại mạc, gió
màu đen là từ gió màu xanh cùng với đại địa đỏ thẫm tương dung sau đó hình
thành.
Nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại, thật ra nó càng có phần giống màu tím hơn.
Trong bão cát, một đoàn người Hứa Thanh rời khỏi tiệm thuốc.
Cùng nhau xuất phát ngoại trừ Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu ra, còn có Linh
Nhi, U Tinh cùng với Lý Hữu Phỉ.
Trong này khó xử lý nhất chính là U Tinh, cũng không biết đội trưởng câu
thông dụ dỗ ả như thế nào, thế mà để cho U Tinh luôn luôn cực kỳ phẫn nộ đối
với y lại đồng ý đi theo.
Trừ bên ngoài cái này ra, Anh Vũ cũng không chạy thoát, bị Hứa Thanh
mượn từ chỗ Thế tử.
Nguyên bản trong lòng Anh Vũ vô cùng cự tuyệt, nhưng khi nhìn đến tay
phải của Hứa Thanh, nó ma xui quỷ khiến thế nào lại lựa chọn đồng ý.
Mà đám người Thế tử, đúng là vẫn không tham dự, mặc kệ bọn họ rời khỏi.
Cứ như vậy một đoàn người Hứa Thanh đi trong bão cát, tiến vào đại mạc,
đi vào chỗ sâu phía trước.
Cùng lúc đó, theo Hồng Nguyệt chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy trên
bầu trời, theo lực lượng thủy triều của nó lên xuống bộc phát, toàn bộ chúng
sinh Tế Nguyệt đại vực khổ không thể tả.
Vô số sơn mạch, thời khắc đều đang sụp đổ, từng mảnh hồ nước cũng đều
ngược dòng mà trào, bốc lên giữa không trung.
Nhất là nguyền rủa hoạt động cực kỳ rõ ràng trên người phàm tục.
Nếu như có một đôi mắt có thể bao quát toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, có thể
nhìn thấy mọi chỗ thôn trang thành trì, tử vong khắp nơi, âm thanh kêu rên vô
tận.
Những chúng sinh chết đi, linh hồn của bọn họ không cách nào rời khỏi Tế
Nguyệt đại vực, sẽ hội tụ ở Thần Điện, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn đắm chìm ở
trong địa ngục.
Mà cuối cùng điên cuồng chỉ là nhất thời, sau khi thổ lộ, tuyệt vọng vẫn
giống như vòng xoáy mãi mãi không đình chỉ, trong nháy mắt bao phủ hết thảy.
Tất cả tộc quần, tất cả tông môn, tất cả tu sĩ, hết thảy sinh linh đều là như
thế.
Bọn họ rất không may, sống ở trong năm tháng Xích Mẫu phủ xuống.
Dẫu sao Xích Mẫu cách mấy nghìn năm mới đến một lần, cũng không cố
định thời gian, có khi dài có khi ngắn, người sinh ra cùng với phát triển giữa
đoạn năm tháng này, không phải toàn bộ đều có thể sống đến khi trông thấy
Xích Mẫu.
Không chỉ bọn họ tuyệt vọng, dù là thế lực phụ thuộc vào Hồng Nguyệt
cũng phần lớn trầm mặc.
Bởi vì nhìn từ lịch sử, thế lực phụ thuộc có thể may mắn cuối cùng còn sống
sót hay không, phải xem trình độ đói khát của Xích Mẫu.
Vì vậy, một khắc khi ngôi sao Hồng Nguyệt xuất hiện, tuyệt vọng đã thay
thế điên cuồng, trở thành màu sắc chính của Tế Nguyệt đại vực, hòa hợp trong
thế gian, cũng tản ra ở trong gió của Thanh Sa đại mạc, hóa thành tiếng nức nở
nghẹn ngào, vang vọng bên tai đoàn người Hứa Thanh.
Bên trong đại mạc, thiên địa mơ hồ, thân ảnh đám người Hứa Thanh như ẩn
như hiện.
Trên sa mạc, chỗ bọn họ đi qua sẽ xuất hiện dấu chân, nhưng rất nhanh cũng
sẽ bị bão cát nhồi vào, không thấy dấu vết.
Giờ phút này đi ở phía trước nhất chính là đội trưởng, y đang chỉ dẫn
phương hướng.
Vị trí của Hứa Thanh là ở ngay phía sau đội trưởng.
Theo họ đi về phía trước, Hứa Thanh bản năng quan sát bốn phía hoang vu,
hắn đã tới nơi đây.
Hôm ấy lúc đi cứu Ảnh Tử, Hứa Thanh đã đi ngang qua phiến khu vực này,
hắn nhớ kỹ một khoảng cách xa hơn phía trước, chính là nơi lần đầu tiên trông
thấy tộc nhân của bộ tộc Thủ Phong.
"Chúng ta đã đi hai canh giờ rồi, còn thời gian một nén nhang nữa, là có thể
tới nơi muốn đến."
Giọng nói của đội trưởng truyền đến từ trong gió, rơi vào trong tai Hứa
Thanh cùng với những người xung quanh phía sau.
"Bộ tộc Thủ Phong?"
Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
Đội trưởng quay lại liếc mắt nhìn Hứa Thanh, trong bão cát lờ mờ, có chút
nhìn không rõ nét mặt của y, nhưng ánh mắt lóe lên tia sáng rất sáng.
"Không sai, vẫn là tiểu sư đệ hiểu rõ ta, bây giờ nơi chúng ta muốn đi, chính
là khu vực của bộ tộc Thủ Phong."
"Tiểu sư đệ, ngươi hẳn là biết truyền thuyết về bộ tộc Thủ Phong?"
Đội trưởng chú ý đến Hứa Thanh trên cạnh, tiếp tục nhìn về đám người
Ninh Viêm phía sau.
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu đều mặc trường bào dày đặc, che kín diện mạo,
tâm tình cũng không phải rất tốt.
Thật ra bọn họ không muốn tới, cũng không biết rõ mục đích của chuyến đi
lần này.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, sứ mạng của bộ tộc Thủ Phong là thủ vệ gió của
mảnh đại mạc nơi đây, đó cũng là nguyên nhân tộc này đặc thù.
"Bộ tộc này, thật ra trước khi mảnh sa mạc nơi đây chưa hình thành, không
hề tồn tại."
Đội trưởng vừa đi, vừa mở miệng.
"Là đã từng có một vị tồn tại cùng một vị vĩ nhân, căn cứ vào ước định, đắp
nặn ra bộ tộc này."
"Một khắc tộc này được khai sinh, liền giao phó sứ mạng Thủ Phong."
"Nhưng từ bản chất mà nói, sứ mạng của tộc này, thật ra chính là một cái
chìa khóa."
Đội trưởng nói đến đây, bước chân dừng lại, quay người nhìn Hứa Thanh,
hai mắt bao hàm hồi ức.
"Chìa khoá mở ra nơi Chúa Tể trảm Thần!"
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, những người khác cũng phần lớn nghe xong
lời nói của đội trưởng, có chút giật mình.
"Tiểu Thanh, trước kia ta đã nói cùng ngươi, khi mà Xích Mẫu chưa có
thành Thần, năm đó đã bị Chúa Tể chém giết qua một lần."
"Lúc đó, Chúa Tể lấy thiên làm đao lấy địa làm đài, lấy nhật nguyệt làm kết
nối, hình thành một tòa Trảm Thần Đài, chém đầu Xích Mẫu."
Bão cát thổi áo bào của đội trưởng bay múa, giọng nói của y hiện ra ngưng
trọng, một ngón tay chỉ xuống mặt đất.
"Nơi chém giết, ngay ở dưới chân của chúng ta! Chính là bộ dạng trước kia
của Thanh Sa đại mạc này."
Lời nói vừa ra, tâm thần mọi người nhao nhao chấn động, Hứa Thanh cúi
đầu đưa mắt nhìn dưới chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.