Quang Âm Chi Ngoại
Giờ phút này, đội trưởng nhìn đèn lồng da người trong tay một chút, đáy
lòng trầm ngâm.
"Chẳng lẽ Thế tử lão gia gia bọn họ thật sự không bí mật theo tới? Nếu
không mà nói, vừa rồi bọn họ có thể nhịn được không ăn Ám Hồn phía dưới
vực sâu?"
Đội trưởng thở dài trong đáy lòng, không để ý đến đèn lồng da người đang
vùng vẫy, tay trái nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, nhấn một cái về phía
gương mặt trên đèn lồng có tám phần tương tự như gương mặt mình.
Gương mặt trên đèn lồng dữ tợn, phát ra tiếng gầm nhẹ.
Nhưng ngay khi tiếng gào to này vừa truyền ra, đội trưởng cắn chót lưỡi,
phun ra một ngụm lớn máu tươi về phía nó.
Đèn lồng lập tức bị huyết dịch ngâm đầy mặt.
"Câm miệng, ngươi là khuôn mặt kiếp trước năm đó lão tử để lại ở chỗ này,
còn dám rống với ta!"
Lúc giọng nói của đội trưởng truyền ra, thân ảnh Hứa Thanh đã không
nhanh không chậm đi qua sơn mạch, bước vào trên tế đàn.
Ngọn nến trong tay đúng vào lúc này thiêu đốt hầu như không còn, sau khi
sương mù tản ra, Hứa Thanh thấy rõ hết thảy bốn phía, ánh mắt cuối cùng rơi
vào đội trưởng cùng với đèn lồng trong tay y.
Đội trưởng đắc ý, nhấc đèn lồng tới.
"Đây là đồ chơi ta lưu lại năm đó, giấu ở nơi đây, bởi vì không có đầu óc,
chỉ còn lại da mặt cho nên tâm trí có hạn."
"Ta hiểu nó rất rõ, từ lúc chúng ta bước lên sơn mạch, ta một câu cũng chưa
nói, nhưng cái đồ chơi này ỷ vào sương mù ngăn cách, chúng ta không cách nào
cảm giác bên ngoài, liền nói rất nhiều, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe được."
Trong lúc đội trưởng nói, những người khác cũng đều lần lượt bước lên tế
đàn, cũng đều có chút ngoài ý muốn đối với sự thuận lợi của lần này.
Đội trưởng nở nụ cười, tiếp tục mở miệng.
"Ngay từ đầu nó nói cho các ngươi biết không được quay đầu, là vì lấy sự
tín nhiệm, cũng là lo lắng tồn tại dưới vực sâu đoạt thức ăn của nó."
"Mà sau khi đạt được tín nhiệm rồi, câu nói sau cùng của nó, sẽ khiến người
ta chạy rất nhanh, chính là vì thu hoạch."
"Nó đang câu cá, còn ta ở đây dụ nó, mặc dù cái đồ chơi này không có đầu
óc nhưng bản năng cẩn thận vẫn phải có, nếu như không đi dụ nó như vậy, nó
tuyệt đối sẽ không tới gần."
"Mà một đạo cửa khẩu này, thật ra ở dưới ngọn nến của ta, vốn cũng không
khó, khó khăn là ta phải nghĩ biện pháp thu nó tới tay."
Đội trưởng vỗ vỗ vào gương mặt trên đèn lồng.
Sau khi gương mặt bị máu tươi phun qua liền hấp hối, giờ phút này đột
nhiên mở to miệng, muốn cắn ngón tay của đội trưởng, đội trưởng thuận tay tát
nó một cái.
"Lấy ra!" Ánh mắt U Tinh lạnh như băng, nhàn nhạt mở miệng.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, ném tới, đây là một trong đại giới y đổi lấy việc
U Tinh đồng ý đi theo.
Sau khi nhận lấy đèn lồng da người, nhìn gương mặt tám phần tương tự
cùng với Trần Nhị Ngưu, trong mắt U Tinh đỏ thẫm, giơ tay phải lên, hung
hăng vả tới một cái tát.
Vẫn không kết thúc, một cái tát tiếp tục một cái tát, đánh cho đèn lồng da
người truyền ra tiếng kêu rên, âm thanh thê thảm vô cùng, khiến cho đám người
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu nhìn qua cũng đều kinh hãi.
Mà đội trưởng thì là ở bên trầm trồ khen ngợi.
"Đánh rất tốt, dùng sức, cố lên!"
U Tinh nghe vậy, càng lúc càng phẫn nộ, mà đèn lồng da người này cũng rất
kỳ dị, bất kể U Tinh ra tay như thế nào, đều không tan vỡ, dù là gương mặt sưng
phù lên thật cao, cũng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Một màn này, rất là quái dị.
Hứa Thanh quét mắt, vừa muốn mở miệng.
Nhưng vào lúc này, bên trong tinh thần của hắn, đột nhiên truyền tới một
giọng nói quen thuộc.
"Cái đèn lồng này, có chút ý tứ."
Thanh âm già nua, chính là Thế tử!
Hứa Thanh ngậm miệng lại, hắn có chút ngoài ý muốn, những lại cũng
không quá bất ngờ, kế tiếp bên trong tâm thần liền không ngừng vang lên giọng
nói.
"Ừ, là một món bảo bối, nhất là thủ pháp luyện chế, mang theo phong cách
Hoàng Thiên, lai lịch Trần Nhị Ngưu này, đích xác là thần bí."
Đây là Minh Mai công chúa.
"Ta đã nói tiểu tử này có vấn đề mà, cho nên đề nghị chúng ta lén lút đi
theo, lúc trước ta nhìn như qua lại gần cùng tiểu tử này, nhưng trên thực tế đó là
lão tử đang thử lòng y thôi!"
Đây là Bát gia gia.
"So sánh với việc này, thật ra ta càng muốn biết, vị Thượng Thần thần bí
hợp tác cùng y đến từ phương nào! Có phải giống như chúng ta phân tích lúc
trước hay không."
Đây là Ngũ nãi nãi.
"Việc này sẽ có đáp án ở trong đây, mặt khác, Ám Hồn trong hạp cốc này ẩn
chứa khí tức Viễn Cổ, đối với chúng ta mà nói, chính là vật bổ dưỡng khó
được."
Thế tử cười mở miệng.
Hứa Thanh nghe những giọng nói trong đầu này, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên
trên bầu trời, giờ phút này nơi một đoàn người bọn họ đứng, thật ra chính là
đỉnh trời, thả mắt nhìn đi, màn trời đen nhánh dường như cũng là vực sâu.
Nhất là cái vết sẹo trên màn trời, lúc trước ở điểm khởi đầu trên sơn mạch
nhìn còn tạm, bây giờ nhìn khoảng cách gần như vậy, vết sẹo này tựa như là
một cái hạp cốc thật lớn, nhìn thấy mà giật mình.
Bên trong có sấm sét chớp động, nhưng lại không cách nào chiếu rọi bóng
tối, chỉ có tiếng nổ vang thi thoảng vang vọng, khuếch tán trong bóng đêm.
Chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, đội trưởng đã đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn,
cười mở miệng.
"Tiểu Thanh, tiếp theo cửa thứ hai này tuy rằng nguy hiểm, nhưng đại sư
huynh ta đã sớm có chuẩn bị."
"Ta nói với ngươi, trong hạp cốc này tồn tại vô số hồn, những hồn này đặc
thù, chúng nó ẩn chứa khí tức Viễn Cổ, một khi bị chúng nó tới gần thì chúng ta
sẽ bị nhiễm khí tức cổ xưa, sẽ mau chóng già đi cho đến khi héo rũ mà chết."
Nói xong, đội trưởng lấy ra từng lá bùa dài và mảnh, phân phối cho mọi
người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.