Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh từng trải qua việc tiếp xúc với cấp Thần, cho nên có chỗ hiểu ra.
Giờ phút này lôi quang tản đi, bóng tối lại bao phủ tới, che giấu vòng xoáy
do nhóm Thế tử biến thành, mà theo tiếng kêu thảm thiết truyền đến càng xa,
hiển nhiên Thế tử cùng với huynh đệ tỷ muội đang dần dần đi xa.
Những nơi đi qua, nhất định là bị càn quét sạch sẽ.
Đội trưởng thở dài, nhìn vào những tờ da trong tay, cảm thấy trên người rất
đau, đáy lòng ngũ vị tạp trần, vì vậy nhìn qua Hứa Thanh.
"Tiểu Thanh, ngươi nói xem, cái này có phải là cố tình ác ý hay không....
."
"Ta hỏi bọn họ thì bọn họ nói không tới, vì vậy ta phải dùng chính mỡ của
mình để luyện chế ra ngọn nến, dùng da của chính mình luyện chế những lá
bùa, ngươi có biết cái này... Đau đớn cỡ nào không?"
Hứa Thanh gật đầu, an ủi một câu.
"Đội trưởng, thu lại đi, đoán chừng con đường tiếp theo không cần nữa,
cũng đừng lãng phí, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó, nhìn xem về sau có
thể lại dán lên thân lại hay không."
Đội trưởng mặt mày ủ rũ thở dài một tiếng, thu hồi tất cả da rồi đi thẳng về
phía trước.
Hạp cốc vẫn đen nhánh như trước, bốn phía vẫn âm lãnh nhưng không có
nguy hiểm gì nữa.
Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu cũng cảm khái trong lòng, Lý Hữu Phỉ cũng là
thổn thức, U Tinh không quan tâm tới cái này, thậm chí trong lòng còn rất hưng
phấn, Trần Nhị Ngưu không vui thì nàng liền vui.
Mà vui vẻ rồi, nàng cứ tiếp tục thắp đèn lồng.
Cứ như vậy lại trôi qua một canh giờ, mọi người một đường thông suốt, tới
nơi cuối cùng của hạp cốc này.
Một khắc đi ra khỏi nhất tuyến thiên, một tòa tế đàn phá toái chiếu vào trong
mắt của bọn họ.
Trước khi tòa tế đàn này chưa bị tàn phá, nhất định là vô cùng rộng lớn, có
lẽ phải lớn tới vạn trượng, càng cao tới ngàn trượng.
Bởi vì bây giờ những cái khối vỡ vụn kia, từng cái đều là cự thạch, mà bốn
phía còn có mấy pho tượng đứng vững vàng.
Những pho tượng này có độ cao vạn trượng, mặc dù mỗi pho đều không
trọn vẹn khác nhau, lộ ra vẻ cổ xưa, nhưng khí thế vẫn kinh người như trước.
Một đoàn người Hứa Thanh xuất hiện, thật giống như đi vào quốc gia của
người khổng lồ.
Mà trong nơi này lại tràn ngập oán khí cùng với sát khí nồng đậm tột cùng,
phủ lên bốn phương, khiến cho hết thấy những nơi ánh mắt nhìn thấy, đều xuất
hiện các loại vặn vẹo trình độ khác biệt.
Lan đến cả bầu trời, khiến cho bầu trời nơi đây khác biệt cùng Hứa Thanh
nhìn thấy trên đường tới, màn trời nơi đây cao hơn, dường như là thiên ngoại
chi thiên (trời bên ngoài trời, ngoài trời có trời).
Dưới oán khí cùng sát khí tràn ngập, tạo thành một cái vòng xoáy thật lớn,
thời khắc đều nổ vang, vĩnh viễn xoay tròn liên tục không ngừng.
Bên trong vòng xoáy có phong vũ lôi điện, nhật nguyệt tinh thần, ẩn chứa
vô tận pháp tắc, mọi thứ không ngừng biến ảo và bộc phát, tạo thành từng trận
chấn động kinh khủng.
Rung chuyển tâm hồn.
Hứa Thanh nhìn vòng xoáy kinh khủng ở xa xa, nội tâm cuộn trào.
Hắn cảm nhận được trong đó có chấn động Thần Linh đích thực, hỗn hợp
khí tức Xích Mẫu, còn có một luồng uy áp mênh mông, bá đạo tột cùng, dường
như là thiên địa trước mặt đều phải quỳ bái.
Trong mơ hồ bên tai còn có tiếng gào thét giống như truyền đến từ Viễn Cổ,
phối hợp âm thanh bén nhọn thê lương, khiến cho toàn thân Hứa Thanh lập lòe
huyết quang, Thần Tàng lên xuống, Triêu Hà tràn ngập, Độc Cấm chấn động,
chống cự theo bản năng.
Nhưng coi như là như vậy, Hứa Thanh vẫn phun ra một ngụm máu tươi,
thân thể lảo đảo lui về phía sau.
"Lực lượng ẩn chứa bên trong vòng xoáy này, có lẽ Thế tử cũng không thể
tùy tiện bước vào....."
Biểu cảm Hứa Thanh ngưng trọng, thì thào trong đáy lòng, bản thân hắn mà
bị chấn động như thế, vậy càng không cần phải nói tới những người khác.
Giờ phút này, Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu, còn có Lý Hữu Phỉ, thần sắc
ba người đều đại biến, riêng phần mình điên cuồng phun máu tươi, linh hồn đều
đang bị xé rách.
Vào thời khắc này huyết mạch của Ninh Viêm cũng bị kích phát ra, toàn
thân tràn ra tia sáng màu vàng, nhưng vẫn không cách nào đối kháng, đã hôn
mê.
Mà thân thể Lý Hữu Phỉ run rẩy, cho dù thân là Nguyên Anh, nhưng ở dưới
vòng xoáy này, Nguyên Anh so với Kim Đan cũng không khá hơn chút nào,
theo máu tươi phun trào, lão cũng bị thương nặng mà hôn mê.
Về phần Ngô Kiếm Vu, tu vi của y là yếu nhất nhưng y có nhiều con nối
dõi, nguy cơ trước mắt đã phất tay triệu hồi ra rất nhiều con nối dõi của mình,
vờn quanh ngoài thân thể và tràn ra lực lượng huyết mạch gia trì cho y, mặc dù
cũng phun máu tươi nhưng rõ ràng không hôn mê.
U Tinh đồng dạng thần sắc ngưng trọng, nhìn qua vòng xoáy trên bầu trời,
năm tòa Bí Tàng bốc lên, lúc này mới không có gì đáng ngại.
Đội trưởng bên đó cũng phun máu tươi, lui ra phía sau vài bước nhưng trong
mắt y lại lộ ra phấn khởi mãnh liệt, hô hấp dồn dập, giơ tay lên chỉ một ngón tới
tế đàn phá toái ở dưới vòng xoáy, cười như điên.
"Tiểu Thanh, nhìn thấy không, đây chính là chỗ mục đích của chúng ta!"
"Đây, chính là nơi Chúa Tể của Tế Nguyệt đại vực năm đó, đã chém giết
Xích Mẫu trước khi ả chưa thành Thần!"
"Trước khi chưa thành Thần, Xích Mẫu cũng có cảnh giới tương tự Chúa
Tể!"
"Mà căn cứ tài liệu kiếp trước ta sưu tập, vốn dĩ lúc đầu nơi đây có tồn tại
một tòa Trảm Thần Đài do thần thông của Chúa Tể hội tụ, hóa hư thành thật để
hình thành!"
"Chính là tòa Trảm Thần Đài kia, nơi chém đầu Xích Mẫu, nhưng sau đó bị
Xích Mẫu chán ghét vô cùng, đã tan vỡ hình thần câu diệt!"
Điên cuồng trong mắt đội trưởng càng lúc càng mãnh liệt, giọng nói sục sôi.
"Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới đại sự chúng ta muốn làm, mà đã
đến nơi này rồi, có mấy lời rốt cuộc ta cũng có thể hoàn toàn nói ra, không cần
che che lấp lấp hay để ý tới nhân quả như khi còn bên ngoài nữa, khi đó nói thì
sợ Xích Mẫu trong lúc ngủ say có cảm ứng."
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, nhìn về phía đội trưởng.
"Tiểu Thanh, ngươi có biết kịch bản của ta, tại sao gọi là Trảm Thần
không?"
"Bởi vì ngươi phải ở chỗ này, diễn lại một màn Chúa Tể chém giết Xích
Mẫu năm đó!"
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, hắn đã sớm đoán được đáp án, chỉ bất quá
đội trưởng một mực không nói rõ ràng, hắn cũng không truy vấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.