Quang Âm Chi Ngoại
Đầu nguồn của gió, đến từ chỗ Hứa Thanh khoanh chân ngồi không nhúc
nhích ở phía xa.
Giờ khắc này bên phía tế đàn gió giục mây vần, tia chớp động trời, thần sắc
mọi người kinh nghi bất định.
Ngay cả vòng xoáy trên thiên không cũng đều càng lúc càng nổ vang to hơn.
Một cái chớp mắt vừa rồi, bọn họ cảm nhận được một luồng chấn động mờ
mịt dựng lên theo gió, tựa hồ là tràn ra từ trên người Hứa Thanh, ngay sau đó
phiến thế giới này liền lắc lư một chút.
Đại địa rung động, sơn mạch nghiêng lệch giống như đao phong trên bầu
trời xa xa cũng đều lắc lư, rơi xuống rất nhiều đá vụn, đập vào bên trong hạp
cốc, dư âm mãi không tiêu tan.
"Tình huống như thế nào!"
Ninh Viêm hít sâu, thần sắc hoảng sợ.
Đội trưởng cũng trợn mắt thật to, nhìn qua Hứa Thanh khoanh chân nhắm
mắt xa xa, đáy lòng cuộn trào.
Thế tử chợt quay đầu nhìn Hứa Thanh, biểu cảm đã có biến hóa.
“Đây là...”
Đám người Minh Mai công chúa đều lập tức nhìn sang, trong mắt riêng
phần mình lộ ra quang mang kỳ lạ.
Toàn thân lão Bát chấn động, nghẹn ngào thì thào.
"??? Thật sự cảm ngộ ra rồi?"
Trong lúc mọi người kinh tâm với mức độ khác biệt, một cỗ sát ý có thể nói
là tuyệt thế, đang chậm rãi hình thành ở nơi này!
Nó chỉ là hình thức ban đầu, còn cần thêm thời gian mới có thể hoàn toàn
phủ xuống.
Nhưng chỉ là như vậy, đã đủ khiến trong lòng mọi người dâng lên sóng cả
vạn trượng, nhất là Thế tử, lão nhìn qua Hứa Thanh ngồi khoanh chân ở phía xa,
trong chấn động rõ ràng hẳn là cao hứng, dẫu sao Hứa Thanh là dưới sự chỉ đạo
của lão mà có chỗ thành tựu.
Nhưng vẫn khó tránh khỏi nổi lên một cỗ cảm giác vô lực.
Giờ khắc này, lão lần nữa nghĩ tới sư tôn của Hứa Thanh, vì vậy bản năng
nhìn về phía Minh Mai công chúa.
Ánh mắt của Minh Mai công chúa đồng dạng nhìn tới phía lão, hai người
nhìn nhau rồi riêng phần mình trầm mặc.
Gió, không biết có tuổi hay không.
Nếu như không có, nó đã ghi chép lại dấu vết vạn vật tồn tại trong năm
tháng như thế nào?
Lại nếu có, thì phân chia thế nào?
Người có thể trả lời vấn đề này, quá ít.
Có lẽ tuổi của gió, là căn cứ chuyện xưa mà nó chứng kiến và lưu ký ức để
quyết định, vì vậy, liền có gió giữa Viễn Cổ cùng gió bây giờ.
Giờ phút này bên trong Tế Nguyệt đại vực, gió thổi tới chúng sinh, chấn
động tâm ý vạn vật.
Ngoại trừ người của Hồng Nguyệt Thần Điện, vì đối với bọn họ mà nói, nội
dung câu truyện của màn cảnh tượng thứ nhất, là một loại không tôn trọng cực
kỳ nghiêm trọng!
Bọn họ phải tìm được nơi đầu nguồn, ngăn chặn hết thảy.
Vì vậy rất nhiều tu sĩ Thần Điện, gào thét ở khắp bát phương.
Nhưng hiển nhiên, muốn trong thời gian ngắn tìm được tế đàn bị ẩn nấp
trong bão cát màu xanh, là không thể nào.
Mà gió Viễn Cổ, lúc này thổi qua tế đàn đã dấy lên tâm thần mọi người, hóa
thành gợn sóng càng lớn.
Chỉ là màn cảnh tượng thứ hai đã chính thức mở ra, hết thảy không thể đình
chỉ, dù là tâm thần đám người Ninh Viêm run rẩy, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì
đi diễn.
Vì vậy, làn gió Viễn Cổ dấy lên thiên địa lay động, cũng đã trở thành bối
cảnh cho cảnh tượng, thông qua thấu kính Thiên Nhãn, chiếu vào trong đầu
chúng sinh Tế Nguyệt đại vực.
Vở kịch lớn này, tiếp tục bắt đầu.
Chuyện xưa chúng sinh nhìn thấy, cũng bởi vậy bất tri bất giác đã có dấu vết
tang thương, đã có ý sát phạt, trình độ chân thật càng nhiều thêm vài phần.
Trong cảnh tượng, thứ xuất hiện đầu tiên chính là một tòa tế đàn.
Tòa tế đàn này lớn vô cùng, thần uy mênh mông, đồng thời ở trên tràn ngập
vô số phù văn ấn ký, bất kỳ một cái nào chớp động, đều có nhật nguyệt tinh
thần toái diệt ở bên trong.
Kinh khủng tột cùng.
Mà ở trung tâm tòa tế đàn đó, là Xích Mẫu bị vô số ngôi sao toái diệt phong
ấn, bị một đại hán mặc giáp vàng cưỡng ép đè lại, quỳ ở nơi đó.
Ả muốn vùng vẫy, nhưng lại không có ích gì.
Đại hán mặc giáp màu vàng cũng đeo mặt nạ, không nhìn thấy biểu cảm,
nhưng y đứng ở nơi đó, thân thể thẳng tắp tràn đầy ý nghiêm túc, một tay đè lại
đầu Xích Mẫu, còn một tay kéo một thanh trường đao.
Đao này toàn thân tràn ra hàn mang, tản ra chấn động đáng sợ, biến ảo ra hư
ảnh ngàn trượng giữa không trung, nhìn thấy mà giật mình.
Đây là Thần quan chịu trách nhiệm xử trảm.
Mà ngoài tế đàn, Ninh Viêm diễn vai Chúa Tể đang nhìn màn trời xa xa, có
thể mơ hồ nhìn thấy bốn phía có vô số thân ảnh, lấy gã vi tôn.
Bọn họ đang đợi ý chỉ của Cổ Hoàng đến.
Cảnh tượng nghiêm nghị, ý cảnh sát phạt vô cùng nồng đậm, rõ ràng chiếu
vào trong đầu chúng sinh, khiến cho trái tim của tất cả mọi người trên Tế
Nguyệt đại vực, vào giờ khắc này đều chấn động.
Bởi vì hình tượng của luồng sát ý này quá mức kinh người, có thể xuyên
thấu qua cảnh tượng rồi truyền thẳng qua thấu kính, như xuyên qua không gian
mà trực tiếp khiến chúng sinh cảm giác mãnh liệt.
Dù trong lòng bọn họ phần lớn là do dự, nhưng giờ khắc này sự chân thật
của sát ý ấy, khiến cho những cường giả các tộc đang do dự kia, cũng đều càng
lúc càng dao động.
Tu vi càng cao, lại càng là như thế, theo trình độ cảm giác nhạy cảm đối với
sát ý, cũng xuất hiện cấp độ cảm ứng khác biệt.
"Loại sát ý này truyền đi....."
"Hơi cảm thụ một chút, liền hãi hùng khiếp vía!"
"Chẳng lẽ..... cảnh tượng này đích xác là chân thật?"
Tâm thần chúng sinh bên ngoài chấn động, nhất là tu sĩ Hồng Nguyệt Thần
Điện, cũng đều ở một cái chớp mắt này càng thêm hoảng sợ, càng lúc càng tìm
tòi hết thảy dấu vết nơi phát ra.
Chỉ là những người này lại không hề biết được, tương tự bị chấn động, còn
có cả diễn viên ở trong màn cảnh tượng đang chiếu.
Ninh Viêm cố gắng kiềm chế xung động lo lắng không yên, không nhìn tới
chỗ Hứa Thanh, nhưng gã có thể cảm nhận được sát ý mãnh liệt càng lúc càng
kinh người ở bốn phía, khiến cho gã run sợ trong lòng, đồng thời cảm giác nguy
cơ sinh tử cũng bộc phát.
Đội trưởng đồng dạng ngạc nhiên, mà U Tinh diễn vai Xích Mẫu đang run
rẩy ở kia, cũng không phải tất cả đều là hư giả.
Thật sự là, gió ở nơi đây ….càng lớn.
Sát ý ở bên trong càng lúc càng nồng nặc, thậm chí ảnh hưởng tới pháp tắc
nơi đây, xuất hiện bông tuyết tung bay ở giữa thiên địa.
Thần sắc của Thế tử cùng Minh Mai công chúa cũng đều biến thành ngưng
trọng, bọn họ đã không thèm để ý tới trận diễn kịch này, giờ phút này ánh mắt
đều chú ý chỗ Hứa Thanh.
Hứa Thanh, vẫn còn đang cảm ngộ.
Hắn mượn nhờ Triêu Hà Quang của chính mình, một mực tìm kiếm và mô
phỏng, truy lại đạo gợn sóng chợt hiện lại lập tức trôi qua bên trong từng bức
tranh thuỷ mặc trước mặt.
Cho đến một khắc vừa rồi, rốt cuộc hắn tìm được dấu vết ở trong thủy mặc
mông lung chỗ sâu trong thức hải.
Triêu Hà Quang, dung nhập trong đó.
Theo quá trình mô phỏng và dần dần cảm ngộ, tinh thần của Hứa Thanh
chậm rãi dấy lên tiếng nổ vang động trời, cho đến lúc hắn nghe được tiếng lẩm
bẩm không rõ rệt đã từng nghe bên tai.
Đạo gợn sóng kia, chính là đầu nguồn của tiếng lẩm bẩm, cũng là đầu nguồn
của gió.
Bây giờ, đã biến thành rõ ràng!
"Giết!"
"Giết!!"
"Giết!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.