Quang Âm Chi Ngoại
Xuất phát từ một số mục đích hoặc liên quan nhân quả, sẽ luôn có người cố
tình che giấu những màn hay chi tiết mà mình không thích, sửa chữa điều chỉnh
thậm chí thêm thắt bịa đặt, sau đó lại truyền lưu đi.
Lịch sử, là do phe thắng, bên còn tồn tại viết lại.
Mà chỉ cần năm tháng trôi qua, như vậy chân tướng là cái gì, cũng dần dần
không có người nào biết thực hư ra sao nữa.
Như lúc này, cảnh tượng mà Hứa Thanh thấy thì chúng sinh không cách nào
thấy.
Nó bị ẩn nấp trong thời gian, là gió đã lưu nó lại, giữ ký ức ở nơi này, sau đó
lại đưa vào trong thức hải của Hứa Thanh, hóa thành thủy mặc.
Mà hắn lúc đầu vốn cũng rất khó có thể làm cho nó xuất hiện, vô luận là gợn
sóng sát niệm hay là đoạn ký ức không trọn vẹn dưới năm tháng trôi qua này,
đều không cách nào khiến cho nó chắp vá lại được.
Là Triêu Hà Quang đã tăng thêm sắc thái cho nó, cố gắng bổ sung phần
không trọn vẹn, lúc này mới dần dần phác hoạ, hiển lộ ra đoạn lịch sử bị che
giấu đó ở bên trong cảm giác của Hứa Thanh.
Hắn nhìn tới thân ảnh Chúa Tể, nhìn qua thân ảnh Xích Mẫu, nghe thấy
người phía trước nói, cũng nghe thấy khúc ca của người sau.
Tiếng ca, cất lên.
Trong đó lộ ra một cỗ ý chí rung động đến tâm can, ẩn chứa cố chấp, đó là
một loại truy cầu vì lý tưởng mà có thể bỏ qua hết thảy.
Hình như ở trước mặt lý tưởng, vạn vật đều không có bất cứ ý nghĩa gì.
Coi như là chúng sinh chết sạch sẽ, coi như là thiên địa kêu rên thút thít nỉ
non, cũng chỉ là chất dinh dưỡng để mình thành Thần mà thôi.
Đều không trọng yếu.
Vô luận là thân ảnh bên trong màn trời màu xanh, hay là những thứ khác,
đều không thể xóa đi khát vọng thành Thần.
Ả muốn thành Thần, muốn đứng phía trên Hồng Nguyệt.
Vì thế, không tiếc hết thảy!
Theo tiếng ca vang vọng, cảnh tượng đã bắt đầu cuộn trào, từng luồng sóng
lớn lên xuống ở bên trong, cuối cùng che mất tất cả thân ảnh, ảm diệt hết thảy
âm thanh, toàn bộ trở nên mơ hồ.
Hứa Thanh hô hấp dồn dập, ngồi khoanh chân mà ngực không ngừng lên
xuống, hắn đắm chìm ở trong thức hải, ở trong cảnh tượng mơ hồ này, không
thấy rõ chuyện phát sinh phía sau, không nghe được âm thanh bên trong thời
gian.
Cảnh tượng bên trong thức hải của hắn lúc này, là màu xanh hóa thành màu
trắng, màu đỏ đã trở thành màu đen, quấn quanh lại cùng một chỗ với nhau, lại
trở thành một bức thủy mặc.
Triêu Hà Quang bổ sung, cuối cùng vẫn chưa thể hoàn mỹ.
Cho nên hết thảy phát sinh đằng sau, liền trở thành mông lung, giống như
phác họa tranh trừu tượng, không cách nào nhìn trực quan, chỉ có thể dựa vào
cảm ứng.
Vì vậy Hứa Thanh cũng không lựa chọn thức tỉnh, hắn tiếp tục trầm tâm
thần vào trong thức hải, đi cảm thụ họa quyển mông lung ấy.
Bên trong họa quyển, màu trắng và màu đen va chạm, nước cùng mực xoay
tròn, trong lúc mơ hồ Hứa Thanh giống như thấy được bầu trời.
"Bên trong màu trắng, ẩn chứa trời màu xanh....."
Hứa Thanh thì thào, trừ bên ngoài cái này ra, hắn còn nhìn thấy đại địa.
"Trong đất màu đen, bao trùm máu màu đỏ.”
"Trời cùng đất, giống được kết nối lại với nhau, đó là một tòa..... Tế đàn?"
Biểu cảm Hứa Thanh trở nên mờ mịt, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện
đang phát sinh bên ngoài, không để ý đến toàn bộ, giờ phút này toàn bộ tâm tư
và toàn bộ cảm giác, đều được vùi vào trong bức thủy mặc này.
Thời gian dần qua, tế đàn nối liền thiên địa mà hắn nhìn thấy, hình như đang
từ trong mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Có thể đây thật ra chỉ là ảo giác sinh ra từ cảm giác, bởi vì từ sau khi cảnh
tượng Chúa Tể và Xích Mẫu tiêu tán, thủy mặc trong thức hải của Hứa Thanh
đều đang chuyển động, đồng thời cũng không có cảnh tượng mới hình thành.
Nhưng ở trong cảm giác của Hứa Thanh, hết thảy đang nhanh chóng trở nên
rõ ràng.
Chỉ bất quá cái tốc độ nhanh chóng đó, là tương đối.
Bởi vì nó một mực..... Vẫn trên giai đoạn trở nên rõ ràng.
Dù cho Hứa Thanh cố gắng như thế nào, cũng vẫn thủy chung như thế.
Mà chỉ cần hắn hơi thư giãn cảm giác một tí, tế đàn sẽ tan biến, cần hắn phải
thời khắc tồn tâm ngưng hồn, giống như là đang vớt nó lên vậy.
Nhưng thủy chung khó có thể vớt ra.
Mức tiêu hao tâm thần, cũng bởi vậy mà tăng lớn vô hạn.
Dần dần, Hứa Thanh cảm thấy ý thức của mình héo rũ, hắn có chút không
chống đỡ nổi.
Mà tế đàn kia, vẫn còn ở trên đường rõ ràng.
"Sắp thất bại rồi sao!"
Tâm của Hứa Thanh, quanh quẩn tiếng rù rì.
"Ta không cách nào vớt tòa tế đàn này lên từ trong thủy mặc.”
"Ta thiếu khuyết một cái vật chứa."
"Vật chứa....."
Giờ phút này, bên ngoài.
Theo Hứa Thanh cảm ngộ đến điểm cuối cùng, thiên địa nổ vang cũng dần
dần yếu ớt, cảm giác đất rung núi chuyển cũng đồng dạng giảm bớt, vòng xoáy
trên bầu trời cũng không còn bị ảnh hưởng giống như trước nữa.
Hết thảy, tựa hồ cũng muốn kết thúc.
Việc này khiến cho đám người Ninh Viêm riêng phần mình nhẹ nhàng thở
ra, thật sự là uy áp càng dần càng mạnh lúc trước, khiến cho bọn họ áp lực cực
lớn, diễn kịch ở trong tình trạng này, quả thật rất khó phát huy hoàn mỹ.
Nhưng mà trong lòng đội trưởng lại dâng lên tiếc nuối thật sâu, tuy rằng y
cảm thấy khả năng Hứa Thanh cảm ngộ thành công cực kỳ bé nhỏ, nhưng một
màn lúc trước vẫn để cho y nổi lên một chút hy vọng.
"Không sao cả, cuối cùng có trải qua là tốt rồi, ít nhất hắn đã cảm nhận được
sát niệm."
Tương tự tiếc nuối, còn có đám người Thế tử, bọn họ trở ngại nhân quả nên
không cách nào thấy thức hải Hứa Thanh, nhưng lại có thể cảm nhận được tâm
thần của Hứa Thanh bị tiêu hao.
Cũng có thể nhìn ra, sau khi Hứa Thanh cảm nhận được sát niệm liền muốn
thử nghiệm càng sâu, nhưng sau cùng vẫn là thất bại.
"Hắn đang cảm ngộ thần thông Trảm Thần Đài của phụ vương."
"Đáng tiếc....."
"Thật ra không quan hệ cùng hắn, là bởi vì dấu vết lưu lại ở nơi đây quá
mức nhạt nhẽo, bằng không mà nói, có lẽ hắn sẽ không thất bại."
Đám người Thế tử nhẹ giọng mở miệng, tất cả đều thở dài.
Dù là không có thành công, nhưng cũng khiến cho bọn họ vô cùng khắc sâu
về ngộ tính của Hứa Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.