Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1522: Thiên Đao trảm Xích Mẫu! (2)



Mà trong cảnh tượng, giờ phút này Xích Mẫu mắt thấy những ngôi sao do

bản thân hình thành tan vỡ, hai mắt của ả đỏ thẫm, trong miệng truyền ra tiếng

kêu thê lương.

"Lý Tự Hóa, ngươi và ta cùng đến từ một nơi, năm đó lúc ngươi rời đi, đã

nói cho ta biết ngươi muốn thành Thần! Ngươi muốn uốn nắn vận mệnh của

chúng ta!"

"Vô số năm qua, ta truy tìm theo bước chân của ngươi, truy tìm dấu vết của

ngươi, đi đến nơi này!"

"Mà ngươi, lại thay đổi rồi!"

"Vì sao, tại sao không cùng ta thành Thần, lý do nào mà ngươi lại cam

nguyện cúi đầu với Huyền U!"

"Chúng ta..... Mới là chủ nhân của mảnh tinh hoàn này!"

Trong lúc nói, trong mắt Xích Mẫu hiện lên oán độc, biển máu ngập trời

ngoài thân thể, vòng tròn huyết nguyệt quay liên tục bay lên, tản mát ra khí thế

kinh người, bay thẳng đến phía Lý Tự Hóa.

Những nơi đi qua, hư không vỡ vụn, hình thành vô số vết tích dài, một

đường tan tành cuối cùng chạm tới thân thể Lý Tự Hóa, lưu lại vô số lạc ấn.

Những thứ lạc ấn này có thể toái diệt đại đạo, sụp đổ thần hồn.

Một đạo sâu nhất, là ở ngay mi tâm của Lý Tự Hóa.

Lý Tự Hóa không có né tránh mà lặng lẽ thừa nhận, mặc kệ mi tâm sụp

xuống, thân thể chảy xuôi máu tươi, rơi xuống đại địa.

Biển tím trên mặt đất dấy lên sóng lớn vô cùng, hai mắt nhắm lại của gã …

dần dần mở ra.

"Ta đã từng trở thành Thần Linh..... Cuối cùng tự trảm Thần Hỏa."

"Bởi vì đây không phải là tương lai ta mong muốn, cũng không phải ngươi

muốn.... Một khắc Vọng Cổ xuất hiện Thần Linh, Cấm Kỵ Viễn Cổ sẽ bị mở

ra, khiến cho đại khủng bố từ chỗ sâu trong tinh không thức tỉnh."

Lý Tự Hóa nhẹ giọng mở miệng, nhìn qua Xích Mẫu.

"Trở về đi."

Xích Mẫu nghe vậy, oán độc trong mắt càng mãnh liệt hơn, biển máu bốn

phía lần nữa cuộn trào, trong khoảng thời gian ngắn thiên địa đều là màu đỏ,

bầu trời xa xa có một vòng huyết nguyệt lớn vô cùng như muốn bay lên!

Lý Tự Hóa than nhẹ, chậm rãi giơ tay lên rồi chỉ một ngón tay tới Xích

Mẫu.

"Lấy mười trượng thổ địa Nguyệt Vực làm trảm đài."

Giọng nói trầm thấp vang vọng thiên địa, đại địa nổ vang, lập tức chuyển

động nổi lên, lấy Xích Mẫu làm trung tâm ảnh hướng đến bát phương, cho đến

khi bao trùm địa phận một vực.

Giờ phút này hết thảy ngọn núi của mảnh đại vực này cũng đều vỡ vụn sụp

xuống, hết thảy bình nguyên đều dấy động, vô số bùn đất từ núi đá trong toàn

bộ phạm vi vực lật lên giống như sóng biển ngoài biển khơi, hội tụ đến nơi đây.

Những nơi đi qua, đại địa trầm xuống mười trượng.

Mà những bùn đất đó bằng tốc độ rất kinh người, bay thẳng đến Xích Mẫu,

hội tụ dưới thân ả.

Trong chớp mắt, đã chồng chất thành một tòa tế đàn kinh thiên động địa!

Tế đàn này không phải hình tròn mà hình chữ nhật, trong đó có một cái khe

rãnh cực lớn, lan ra thẳng tắp, bên trong là máu tanh vô tận, bộc phát ra sát ý

ngập trời.

Thần thông như thế, rung chuyển chúng sinh.

Oán độc trong mắt Xích Mẫu càng sâu, thân thể bỗng nhiên bay lên trên

không, hư vô một đường vỡ vụn, xúc tu vòng quanh bốn phía, những ngôi sao

còn lại lập lòe ánh sáng đỏ thẫm hóa thành biển máu, vờn quanh bản thân tạo

thành vòng xoáy cực lớn.

Ả muốn chạy trốn khỏi nơi đây.

Những nơi đi qua, hư vô bị ăn mòn, quy tắc sụp đổ, pháp tắc đứt gãy, thiên

địa nghịch chuyển.

Nhưng hiển nhiên dưới ánh mắt Lý Tự Hóa, ả khó có thể chạy ra khỏi thiên

địa mảnh đại vực này.

"Dùng trời của vực này làm đao, hóa thành đao phong!"

Giọng nói bình tĩnh của Lý Tự Hóa lần nữa vang vọng, bầu trời nổ mạnh,

mắt thường có thể nhìn thấy màn trời nghiêng lệch, sau đó hóa thành một thanh

trường đao!

Màn trời làm đao, đại địa làm đài, lẫn nhau cùng mình thành hình.

Giờ phút này Xích Mẫu bên trong vòng xoáy truyền ra âm thanh thê lương,

bên trong âm thanh kia ẩn chứa hoảng sợ, càng ẩn chứa mối hận ngập trời.

Lý Tự Hóa trầm mặc, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay lên, tháo mặt trời xuống

để kết nối màn trời cùng đại địa, trong thời gian ngắn.... Một tòa Trảm Thần

Đài to lớn vô cùng xuất hiện ở thế gian.

Mênh mông kinh người, không gì sánh kịp.

Dưới âm thanh bén nhọn của Xích Mẫu, dưới cảm giác hoảng sợ hiện ra,

một cái chớp mắt khi cảnh tượng truyền đến tâm thần chúng sinh, tay phải của

Lý Tự Hóa, chậm rãi hạ xuống.

Giờ khắc này mặt trời nổ vang và hừng hực thiêu đốt, không ngừng chuyển

động bạo phát ra uy áp kinh khủng, truyền vào Thiên Đao do màn trời biến

thành.

Thiên Đao, bỗng nhiên hạ xuống!

Đây là thiên trảm địa!

Chỉ cần là trong trời đất của mảnh đại vực này, chính là ngay trong phạm vi

của đao này, không thể né tránh.

Giờ phút này Xích Mẫu trong vòng xoáy huyết sắc bộc phát toàn diện,

không ngừng nổ vang muốn đối kháng lại, nhưng chỉ là vô bổ.

Thiên Đao trảm xuống mà không có bất kỳ sự gián đoạn hay vướng víu nào,

dễ như trở bàn tay một đường chém tung vòng xoáy, xuất hiện trước mặt Xích

Mẫu vẻ mặt hoảng sợ và tuyệt vọng ở bên trong.

Một đao chém xuống mi tâm của ả!

Rặc rặc!

Trong cảnh tượng, thân thể Xích Mẫu trực tiếp bị chém thành hai nửa, biển

máu vô tận phóng xuất ra nhuộm hồng hết thảy, liên tục khô héo.

Mà một đao đó không chỉ là chém đầu Xích Mẫu, còn là chấn nát gông

xiềng trong lòng chúng sinh.

Tận mắt thấy Xích Mẫu tử vong, dường như thần thoại bị phá vỡ, trong một

cái chớp mắt này tâm thần của chúng sinh Tế Nguyệt đại vực đồng loạt nổ vang,

tạo thành sóng lớn nghiêng trời lệch đất.

Thân thể kịch liệt run rẩy, hô hấp vô cùng dồn dập!

Mà cảnh tượng, vẫn còn tiếp tục.

Trong mây máu tung bay, trong thiên địa biến sắc, một tiếng nguyền rủa

không cam lòng, phảng phất truyền đến từ Viễn Cổ, vang vọng bên trong tâm

thần chúng sinh quan sát cảnh tượng.

"Lý Tự Hóa, nếu ta phục sinh, sẽ khiến cho thần hồn của ngươi kêu rên, cốt

nhục tương tàn, con dân đời đời kiếp kiếp đau khổ luân hồi, mà ngươi... Quỳ

đến khi Vọng Cổ sụp đổ!"

Giọng nói thê lương, xuyên thẳng qua linh hồn.

Lý Tự Hóa đứng trên không trung, trong lúc âm thanh này vang vọng, trong

mây máu tung bay, gã lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phương xa, không biết đang

nhìn cái gì.

Thần sắc có chút cô đơn.

Cảnh tượng dần dần mơ hồ, thân ảnh của gã chậm rãi tan biến.

Ngoại trừ hiện trường thu cảnh tượng, thì người ở bên ngoài không có ai

nghe thấy, một cái chớp mắt khi thân ảnh kia tiêu tán, từ trong miệng của gã khẽ

truyền ra âm thanh thì thào.

"Nguyền rủa mà ngươi nói, một khắc ta từng thành Thần, đã nhìn thấy rồi..

..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.