Quang Âm Chi Ngoại
Cái gọi là nguyện lực, là lực lượng của nguyện vọng, cũng là lực lượng của
khát vọng, càng là lực lượng của cảm xúc.
Đó là sự vùng vẫy của nhân tính, là một trong bản năng sinh mệnh.
Ngày bình thường lúc cảm xúc kích động hoặc là thành kính, mặc dù cũng
có tràn ra, nhưng cái phía trước hỗn tạp, cái phía sau lại thưa thớt.
Mà vào thời khắc này, sau hai màn cảnh tượng, sau ký ức Viễn Cổ, sau màn
Xích Mẫu bị chém giết.....
Nỗi lòng của chúng sinh xuất hiện chấn động kịch liệt trước đó chưa từng
có, khát vọng ý chí tự do và quyết tâm sinh tồn của bọn họ, đã bộc phát vô tiền
khoáng hậu.
Trong đó càng ẩn chứa vùng vẫy cùng phản kháng!
Nhất là oán khí tích lũy đời đời kiếp kiếp, trong một cái chớp mắt này được
nhen nhóm, từ đó phóng thích ra nguyện lực cực kỳ khủng bố.
Dưới nguyện lực không ngừng bốc lên, bầu trời Tế Nguyệt đại vực, từ khi
ngôi sao Hồng Nguyệt xuất hiện ở biên giới bầu trời, từ sau khi màn trời bị
nhuộm đỏ, lần đầu tiên xuất hiện ánh sáng khác.
Đó là ánh sáng màu trắng.
Nó do vô số quang điểm hội tụ ra, chiếu rọi trọn cả màn trời, bất kỳ địa
phương nào bên trong đại vực, ngẩng đầu lên là có thể thấy được.
Bao gồm cả một chút chỗ quanh năm không thấy ánh sáng, vào thời khắc
này cũng đều sáng rực.
Những điểm sáng này tựa như sao trời, trong lúc lập lòe, lấy một loại
phương thức không thể tưởng tượng được mà xuyên thẳng qua hư vô, thẳng đến
nơi đầu nguồn thu hút chúng nó.
Chỗ đó chính là Hứa Thanh trên Trảm Thần Đài.
Trong chớp mắt, vô số quang điểm màu trắng nổi lên ở trong hiện trường
thu lại cảnh tượng, càng lúc càng nhiều, rập rạp vô số, chấn động mọi người.
Đội trưởng tinh thần kích động, sở dĩ y bố trí một vở kịch lớn như vậy,
chính là vì nguyện lực này của chúng sinh.
"Còn chưa đủ, lại chờ thêm một chút..."
Đội trưởng cưỡng ép nhịn xuống, y nhìn lấy nguyện lực mỗi thời mỗi khắc
đều đang tăng vọt, trong lòng gợn sóng vạn trượng.
Giờ phút này Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu cũng đều hô hấp dồn dập, nhìn
quang điểm hội tụ bốn phía, bọn họ theo bản năng cảm thụ một chút, lập tức
thay đổi sắc mặt.
Bên trong quang điểm này, bọn họ rõ ràng cảm nhận được vùng vẫy cùng hy
vọng.
Vùng vẫy đối với vận mạng, hy vọng đối với sinh tồn.
U Tinh liếm liếm bờ môi, đưa mắt nhìn đám người Thế tử rồi lại nhìn Hứa
Thanh, ả cần phải đè xuống kích động trong nội tâm.
Đối với ả mà nói, những thứ nguyện lực này chính là vật bổ dưỡng tốt nhất,
mà số lượng nhiều như vậy, để cho nội tâm của ả lâm vào dày vò.
Nhưng cuối cùng ả vẫn là không dám nuốt riêng, một phương diện sợ hãi
Thế tử, một phương diện khác, ả cảm nhận được nguyện lực đó ẩn chứa nhân
quả, sau khi nuốt vào chưa chắc đã là chuyện tốt.
Còn có Lý Hữu Phỉ, lão mờ mịt nhìn qua hết thảy, nhưng đáy lòng rất nhanh
liền trở nên bình tĩnh.
Từ khi đi theo phụ tá cho Hứa thanh, thì lão đã quen với những sự khó ngờ
rồi!
Mà Hứa Thanh được vô số nguyện lực hội tụ, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn
qua những quang điểm màu trắng tràn ngập bốn phía quanh mình, hắn có thể
cảm nhận được rõ ràng, những thứ này thật ra không phải đến vì mình.
Chuẩn xác mà nói, chúng nó đến là vì hy vọng, trong đó ẩn chứa nhân quả
chúng sinh.
Hứa Thanh trầm mặc.
Mà đúng lúc này, Thế tử bỗng nhiên mở miệng.
"Hứa Thanh, lấy Linh Tàng quả của ngươi ra nuốt vào!"
"Mượn nhờ khí tức lưu lại nơi đây, thu hút lôi kiếp Viễn Cổ tẩy lễ cho
ngươi, khiến toàn bộ Nguyên Anh của ngươi bước vào cảnh giới Tứ Kiếp!"
"Mà thiên lôi Viễn Cổ tẩy lễ, cách năm tháng mà đến, bản thân ẩn chứa lực
lượng thời gian, đối với ngươi mà nói, đây là cơ hội cực kỳ khó được!"
"Lần này ta sẽ tiếp tục triển khai Tịch Nam Đồ Lệnh Cấm vì ngươi."
"Ngươi phải nhớ kỹ, đây là một cái cơ hội tuyệt hảo, cơ hội ma luyện ra đòn
sát thủ của ngươi!"
"Mặc dù ngươi cảm ngộ ra Trảm Thần Đài, nhưng chỉ cần rời khỏi nơi đây,
không có hoàn cảnh đặc thù này thì ngươi không cách nào chân chính triển khai
nó ra, cho nên ngươi phải nghĩ biện pháp, dùng phương thức của mình để thể
hiện nó ra!"
"Hóa thành đòn sát thủ chân chính thuộc về ngươi!"
Thế tử mắt có thâm ý, ngóng nhìn Hứa Thanh.
"Lần lôi kiếp này, tuy có Tịch Nam Đồ Lệnh Cấm, nhưng sẽ không bởi vì
ngươi không cách nào thừa nhận mà chia sẻ, cho đến khi ngươi hóa Trảm Thần
Đài thành đòn sát thủ, diệt đi một đạo thiên lôi thì mới có thể đình chỉ, mới có
thể chia sẻ."
"Nếu như ngươi thành công, như vậy nguyện lực chúng sinh này có thể hội
tụ trên lưỡi đao, từ đó Áp Đao Trảm Thần của ngươi, liền hội tụ đại nhân quả!"
Thân thể Hứa Thanh chấn động, chợt ngẩng đầu nhìn Thế tử.
Trong mắt hắn lộ ra tinh mang, trầm mặc trong khoảnh khắc, sau đó lập tức
lấy ra Linh Tàng quả mà Minh Mai công chúa đã từng tặng cho, một hơi nuốt
vào.
Quả này vào miệng liền tan, hóa thành một cỗ sóng nhiệt, tựa như một tòa
núi lửa kinh khủng, bỗng nhiên bộc phát trong cơ thể Hứa Thanh.
Đó là lực lượng của cả một tòa Bí Tàng nguyên vẹn của Linh Tàng, ẩn chứa
bên trong quả trái cây đó.
Càng là dưới sự bộc phát này, Hứa Thanh còn nghe thấy được bên trong quả
trái cây truyền ra tiếng gào thét.
Đó là Thiên Đạo của đối phương gào thét.
Trong thời gian ngắn, toàn bộ Nguyên Anh trong cơ thể Hứa Thanh mở mắt
ra, riêng phần mình vận hành.
Kim Ô bay lượn, Quỷ Đế Sơn lay động, Triêu Hà Quang lập lòe, Quang Âm
Bình rung chuyển....
Ngoại trừ Nguyên Anh Tử Nguyệt như thường, mười hai Nguyên Anh khác
hóa thành mười hai hắc động, toàn lực thôn phệ sóng nhiệt tràn ngập toàn thân
Hứa Thanh.
Không ngừng hấp thu và liên tục dung hợp, Nguyên Anh Kim Ô là cái thứ
nhất hoàn thành, thu hút cảm giác thiên kiếp, lập tức bộc phát.
Tiếp theo là Nguyên Anh Thiên Đạo của Hứa Thanh, nó từ trong cơn ngủ
say tỉnh lại, Thương Long truyền ra tiếng thét dài, bay thẳng đến Thiên Đạo của
Bí Tàng, mượn nhờ Tử Nguyệt áp chế, nó điên cuồng hấp thu rồi tương tự đạt
đến tam kiếp đại viên mãn, sau đó là Độc Cấm, là Triêu Hà Quang, là Quang
Âm Bình, là Quỷ Đế Sơn.
Lần lượt bộc phát và liên tục tăng lên, lực lượng Độc Cấm tràn ngập bát
phương khiến cho thân ảnh Hứa Thanh mông lung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.