Quang Âm Chi Ngoại
Một mặt là bản thân đan dược ẩn chứa lực lượng Tử Nguyệt của Hứa
Thanh, đây là căn bản và cũng là căn cơ, tựa như là đầu nguồn vậy.
Một phương diện khác thì là những thảo mộc biến ảo ra kia, bản thân chúng
nó vốn hình thành và sinh trưởng trong sự xâm nhập của tàn diện Thần Linh,
cho nên có đủ dược hiệu đặc thù.
Nhưng bên trong hiệu quả của thuốc này, phần lớn ẩn chứa dị chất với mức
độ nhất định.
Phối hợp với đạo thảo mộc Bách đại sư truyền thụ, Hứa Thanh có thể tiến
hành phương pháp lấy độc trị độc, từ đó đi áp chế nguyền rủa của Xích Mẫu.
Nói thì dễ dàng, nhưng trên thực tế vấn đề này cần thí nghiệm và điều chỉnh
vô số lần, tiêu tốn cực kỳ nhiều thời gian và công sức, nếu tiến hành ở bên
ngoài, muốn hoàn thành mà chỉ dựa vào lực lượng một mình Hứa Thanh thì rất
khó làm được, gần như là không thể.
Mà khó khăn nhất vẫn là nguyên vật liệu, căn bản ngoài thực tế cũng không
có nhiều thiên tài địa bảo và thảo mộc như vậy để hắn thử nghiệm, không thể
làm từng trường hợp mà tìm ra cách điều chế chính xác.
Nhưng ở trong nơi đây, hết thảy đều không là vấn đề.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng mãnh liệt.
"Thực vật, đích xác là chìa khoá mở ra con đường Thần Linh."
Hứa Thanh thì thào, hắn rất rõ ràng, thật ra đó cũng là nhận thức của Chúc
Chiếu.
Thời gian cứ như vậy trôi, bảy ngày qua đi.
Trong bảy ngày này, đối với không gian bên ngoài thì chỉ là một canh giờ.
Điểm này thì người khác ở nơi đây sẽ rất khó biết được cụ thể, nhưng trong
cơ thể Hứa Thanh có Nhật Quỹ, thông qua kim đồng hồ của Nhật Quỹ nên hắn
có thể cảm nhận thời gian biến hóa và có độ lệch rõ ràng.
"Bên ngoài một canh giờ, trong nơi đây chính là bảy ngày, nói cách khác
bên ngoài một ngày, nơi đây gần 3 tháng?"
Hứa Thanh hơi giật mình, loại năng lực này thực sự quá kinh người, hắn
theo bản năng cảm giác hẳn không phải là trôi qua vô hạn theo như lời lão giả
áo bào trắng nói, đại khái sẽ tồn tại giới hạn cuối cùng.
"Nơi đây sẽ không thể kéo dài vĩnh cửu... Thời gian của ta không nhiều
lắm."
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh lặng yên cải biến đan phương, nhìn như một mực
luyện đan, nhưng bên trong mỗi 7-8 gốc dược thảo biến hóa ra, sẽ pha kèm một
cây độc thảo.
Sau khi số lượng đạt đến trình độ nhất định, Hứa Thanh bắt đầu luyện chế
độc đan.
"Lạc Nguyệt Toái Tinh Diệp, Cửu Minh Linh Ngô Căn, Bất Tử Thi Hồng
Huyết....."
Hứa Thanh bất động thanh sắc, đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi hô
để hóa độc thảo trong trí nhớ ra, bắt đầu luyện chế độc đan.
Những độc đan đó đều là độc đạo hắn nghiên cứu nhiều năm qua, nhưng
thủy chung bởi vì không có tài liệu mà không cách nào thử nghiệm, giờ phút
này theo hắn luyện chế, tâm tình Hứa Thanh vô cùng khoan khoái dễ chịu, cảm
thấy đối với đan tu mà nói, nơi đây quả thực chính là Thánh địa.
Tạo nghệ thảo mộc của hắn, cũng lần lượt tăng lên trong lúc luyện chế ở nơi
này.
Không chỉ là những cây độc thảo hiếm thấy được hắn huyễn hóa ra, còn có
rất nhiều kỳ trân dị bảo, có thể nói là có đủ mọi thứ.
Thậm chí hắn còn thử nghiệm đắp nặn độc vật, nhưng đáng tiếc chúng nó
không cách nào hình thành ở chỗ này.
Điều này cũng khiến cho Hứa Thanh có chút tiếc nuối.
Nhưng vẫn còn rất tốt, ít nhất thảo mộc đầy đủ, vì vậy trong khi thời gian
ngày lại ngày trôi qua, độc đan Hứa Thanh luyện chế ra càng lúc càng nhiều.
Bích Linh Độc Túc Tán, Tuyệt Âm Yên Hồng Đan, Tam Thủ Chậm Vũ
Hoàn, Thiên Dạ Vong Hồn Khiếu, Đoạn Tâm Liệt Thần Dịch, Hỏa Phần Lôi
Đằng Tán, Khuê Ninh Tuyệt Mệnh Độc.
Bán Biên Nguyệt, Thất Tức Tiếu, Dương Hỏa Nhan, Cửu U Kiều.
Hứa Thanh nhìn tới tất cả đan dược lớn nhỏ đủ mọi màu sắc trước mặt,
trong lòng dâng lên vô tận gợn sóng, hắn rất khát vọng và ao ước những đan
dược này có thể thật sự được đem ra khỏi nơi đây.
"Nếu có những chất độc này..... Chiến lực của ta sẽ đề cao rất nhiều."
Hứa Thanh thở dài trong đáy lòng, hắn biết rõ việc này không thực tế, vì vậy
giơ lên một khối, trực tiếp để vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể của hắn chấn động, cảm nhận được độc
bộc phát.
Mà đúng lúc này trong mặt gương hồ nước dưới chân hắn, thân ảnh lão giả
áo bào trắng hiển lộ ra, lão nhìn qua Hứa Thanh, thần sắc không có bất kỳ biến
hóa nào, nhàn nhạt mở miệng.
"Những thứ đó đều là hư giả, ngươi nuốt vào vô dụng."
Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn lão giả áo bào trắng, vừa để cho thân thể nhớ kỹ
cảm giác nuốt độc đan mang đến, vừa khàn khàn mở miệng.
"Ta luyện chế Giải Chú đan gặp bình cảnh, cần lấy những phương thức khác
kích thích để phá vỡ, cho nên dù là hư giả, cũng muốn đích thân thử nghiệm,
cảm thụ biến hóa hư giả này, tìm kiếm khả năng phá vỡ bình cảnh."
Lão giả áo bào trắng liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, lại nhìn những khỏa
đan dược đủ mọi màu sắc trước mặt hắn.
Hứa Thanh hít sâu, lại giơ tay lên cầm lấy một khỏa, ở trong ánh mắt đối
phương, tiếp tục nuốt vào, tiếp tục cảm thụ.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua nửa tháng.
Hứa Thanh hầu như đã huyễn hóa ra đến hơn chín thành độc dược trong trí
nhớ của mình, mà độc đan cũng là như thế, thậm chí còn có một ít là hắn tự
sáng tạo ra.
Mà trong quá trình không ngừng nuốt vào này, con ngươi trong hai mắt của
hắn dần dần biến lớn, cuối cùng thay thế tròng trắng mắt, khiến cho nhìn tổng
thể hai mắt là một mảnh đen nhánh.
Về phần lão giả áo bào trắng kia, những ngày này lão nhiều lần xuất hiện để
ngóng nhìn Hứa Thanh.
Nguyên bản lão thấy rất khó hiểu, không biết được đến cùng là Hứa Thanh
đang làm cái gì, rõ ràng nơi đây đều là hư giả, ăn nhiều đan dược hư giả như
vậy, với góc nhìn và nhận thức của lão là không có ý nghĩa.
Cho đến khi..... Lão chú ý tới hai mắt Hứa Thanh, trong khoảnh khắc ấy,
lão giả áo bào trắng có chỗ hiểu ra.
"Đan dược cùng thảo mộc là hư giả, nhưng cảm giác thân thể là thật, người
này... Là đang ghi nhớ những cảm giác sau khi nuốt vào những thứ thảo mộc
và đan dược này!"
"Hắn là đang ghi nhớ lại, từ đó vô hình cướp đoạt nguyên lực nơi đây!"
Vẻ mặt của lão giả áo bào trắng không còn là lạnh lùng, mà đã lần đầu tiên
có một chút cảm xúc chấn động, đã có kinh ngạc, cũng có tức giận.
"Một canh giờ sau thí luyện kết thúc, nếu như đến lúc đó ngươi không cách
nào hoàn thành, sẽ phải chịu trừng phạt phong ấn!"
Một mặt là bản thân đan dược ẩn chứa lực lượng Tử Nguyệt của Hứa
Thanh, đây là căn bản và cũng là căn cơ, tựa như là đầu nguồn vậy.
Một phương diện khác thì là những thảo mộc biến ảo ra kia, bản thân chúng
nó vốn hình thành và sinh trưởng trong sự xâm nhập của tàn diện Thần Linh,
cho nên có đủ dược hiệu đặc thù.
Nhưng bên trong hiệu quả của thuốc này, phần lớn ẩn chứa dị chất với mức
độ nhất định.
Phối hợp với đạo thảo mộc Bách đại sư truyền thụ, Hứa Thanh có thể tiến
hành phương pháp lấy độc trị độc, từ đó đi áp chế nguyền rủa của Xích Mẫu.
Nói thì dễ dàng, nhưng trên thực tế vấn đề này cần thí nghiệm và điều chỉnh
vô số lần, tiêu tốn cực kỳ nhiều thời gian và công sức, nếu tiến hành ở bên
ngoài, muốn hoàn thành mà chỉ dựa vào lực lượng một mình Hứa Thanh thì rất
khó làm được, gần như là không thể.
Mà khó khăn nhất vẫn là nguyên vật liệu, căn bản ngoài thực tế cũng không
có nhiều thiên tài địa bảo và thảo mộc như vậy để hắn thử nghiệm, không thể
làm từng trường hợp mà tìm ra cách điều chế chính xác.
Nhưng ở trong nơi đây, hết thảy đều không là vấn đề.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sáng mãnh liệt.
"Thực vật, đích xác là chìa khoá mở ra con đường Thần Linh."
Hứa Thanh thì thào, hắn rất rõ ràng, thật ra đó cũng là nhận thức của Chúc
Chiếu.
Thời gian cứ như vậy trôi, bảy ngày qua đi.
Trong bảy ngày này, đối với không gian bên ngoài thì chỉ là một canh giờ.
Điểm này thì người khác ở nơi đây sẽ rất khó biết được cụ thể, nhưng trong
cơ thể Hứa Thanh có Nhật Quỹ, thông qua kim đồng hồ của Nhật Quỹ nên hắn
có thể cảm nhận thời gian biến hóa và có độ lệch rõ ràng.
"Bên ngoài một canh giờ, trong nơi đây chính là bảy ngày, nói cách khác
bên ngoài một ngày, nơi đây gần 3 tháng?"
Hứa Thanh hơi giật mình, loại năng lực này thực sự quá kinh người, hắn
theo bản năng cảm giác hẳn không phải là trôi qua vô hạn theo như lời lão giả
áo bào trắng nói, đại khái sẽ tồn tại giới hạn cuối cùng.
"Nơi đây sẽ không thể kéo dài vĩnh cửu... Thời gian của ta không nhiều
lắm."
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh lặng yên cải biến đan phương, nhìn như một mực
luyện đan, nhưng bên trong mỗi 7-8 gốc dược thảo biến hóa ra, sẽ pha kèm một
cây độc thảo.
Sau khi số lượng đạt đến trình độ nhất định, Hứa Thanh bắt đầu luyện chế
độc đan.
"Lạc Nguyệt Toái Tinh Diệp, Cửu Minh Linh Ngô Căn, Bất Tử Thi Hồng
Huyết....."
Hứa Thanh bất động thanh sắc, đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi hô
để hóa độc thảo trong trí nhớ ra, bắt đầu luyện chế độc đan.
Những độc đan đó đều là độc đạo hắn nghiên cứu nhiều năm qua, nhưng
thủy chung bởi vì không có tài liệu mà không cách nào thử nghiệm, giờ phút
này theo hắn luyện chế, tâm tình Hứa Thanh vô cùng khoan khoái dễ chịu, cảm
thấy đối với đan tu mà nói, nơi đây quả thực chính là Thánh địa.
Tạo nghệ thảo mộc của hắn, cũng lần lượt tăng lên trong lúc luyện chế ở nơi
này.
Không chỉ là những cây độc thảo hiếm thấy được hắn huyễn hóa ra, còn có
rất nhiều kỳ trân dị bảo, có thể nói là có đủ mọi thứ.
Thậm chí hắn còn thử nghiệm đắp nặn độc vật, nhưng đáng tiếc chúng nó
không cách nào hình thành ở chỗ này.
Điều này cũng khiến cho Hứa Thanh có chút tiếc nuối.
Nhưng vẫn còn rất tốt, ít nhất thảo mộc đầy đủ, vì vậy trong khi thời gian
ngày lại ngày trôi qua, độc đan Hứa Thanh luyện chế ra càng lúc càng nhiều.
Bích Linh Độc Túc Tán, Tuyệt Âm Yên Hồng Đan, Tam Thủ Chậm Vũ
Hoàn, Thiên Dạ Vong Hồn Khiếu, Đoạn Tâm Liệt Thần Dịch, Hỏa Phần Lôi
Đằng Tán, Khuê Ninh Tuyệt Mệnh Độc.
Bán Biên Nguyệt, Thất Tức Tiếu, Dương Hỏa Nhan, Cửu U Kiều.
Hứa Thanh nhìn tới tất cả đan dược lớn nhỏ đủ mọi màu sắc trước mặt,
trong lòng dâng lên vô tận gợn sóng, hắn rất khát vọng và ao ước những đan
dược này có thể thật sự được đem ra khỏi nơi đây.
"Nếu có những chất độc này..... Chiến lực của ta sẽ đề cao rất nhiều."
Hứa Thanh thở dài trong đáy lòng, hắn biết rõ việc này không thực tế, vì vậy
giơ lên một khối, trực tiếp để vào trong miệng, chậm rãi nhấm nháp.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể của hắn chấn động, cảm nhận được độc
bộc phát.
Mà đúng lúc này trong mặt gương hồ nước dưới chân hắn, thân ảnh lão giả
áo bào trắng hiển lộ ra, lão nhìn qua Hứa Thanh, thần sắc không có bất kỳ biến
hóa nào, nhàn nhạt mở miệng.
"Những thứ đó đều là hư giả, ngươi nuốt vào vô dụng."
Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn lão giả áo bào trắng, vừa để cho thân thể nhớ kỹ
cảm giác nuốt độc đan mang đến, vừa khàn khàn mở miệng.
"Ta luyện chế Giải Chú đan gặp bình cảnh, cần lấy những phương thức khác
kích thích để phá vỡ, cho nên dù là hư giả, cũng muốn đích thân thử nghiệm,
cảm thụ biến hóa hư giả này, tìm kiếm khả năng phá vỡ bình cảnh."
Lão giả áo bào trắng liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, lại nhìn những khỏa
đan dược đủ mọi màu sắc trước mặt hắn.
Hứa Thanh hít sâu, lại giơ tay lên cầm lấy một khỏa, ở trong ánh mắt đối
phương, tiếp tục nuốt vào, tiếp tục cảm thụ.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua nửa tháng.
Hứa Thanh hầu như đã huyễn hóa ra đến hơn chín thành độc dược trong trí
nhớ của mình, mà độc đan cũng là như thế, thậm chí còn có một ít là hắn tự
sáng tạo ra.
Mà trong quá trình không ngừng nuốt vào này, con ngươi trong hai mắt của
hắn dần dần biến lớn, cuối cùng thay thế tròng trắng mắt, khiến cho nhìn tổng
thể hai mắt là một mảnh đen nhánh.
Về phần lão giả áo bào trắng kia, những ngày này lão nhiều lần xuất hiện để
ngóng nhìn Hứa Thanh.
Nguyên bản lão thấy rất khó hiểu, không biết được đến cùng là Hứa Thanh
đang làm cái gì, rõ ràng nơi đây đều là hư giả, ăn nhiều đan dược hư giả như
vậy, với góc nhìn và nhận thức của lão là không có ý nghĩa.
Cho đến khi..... Lão chú ý tới hai mắt Hứa Thanh, trong khoảnh khắc ấy,
lão giả áo bào trắng có chỗ hiểu ra.
"Đan dược cùng thảo mộc là hư giả, nhưng cảm giác thân thể là thật, người
này... Là đang ghi nhớ những cảm giác sau khi nuốt vào những thứ thảo mộc
và đan dược này!"
"Hắn là đang ghi nhớ lại, từ đó vô hình cướp đoạt nguyên lực nơi đây!"
Vẻ mặt của lão giả áo bào trắng không còn là lạnh lùng, mà đã lần đầu tiên
có một chút cảm xúc chấn động, đã có kinh ngạc, cũng có tức giận.
"Một canh giờ sau thí luyện kết thúc, nếu như đến lúc đó ngươi không cách
nào hoàn thành, sẽ phải chịu trừng phạt phong ấn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.