Quang Âm Chi Ngoại
Cảnh tượng này vừa không tưởng nổi lại vừa huyền ảo.
Nhưng chỉ chớp mắt sau đó hết thảy lại biến mất, trở lên mông lung, thay
đổi dáng vẻ, như thể những gì vừa xảy ra đều là do Hứa Thanh tưởng tượng ra,
thế nên chúng mới thành hình.
Khó lòng lý giải, không thể tin nổi.
Thức hải của Hứa Thanh rung lên, vang động, tất cả hình ảnh vừa rồi làm
hắn không tài nào tin được.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy một vị Hoàng giả người mặc đế bào đang thống
khổ kêu rên, giãy giụa với ý đồ phản kháng, thế nhưng trước mặt Thần Linh tất
cả chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tiếng nỉ non như chú ngữ tới từ Thần Linh tàn diện kia như đã mở ra một
mảnh đất trời rực rỡ lạ kỳ.
Ở nơi đó...
Thứ ngươi cho là thời gian, đối với Thần Linh lại chẳng có ý nghĩa như vậy.
Không gian mà ngươi nhận biết, đối với Thần Linh cũng không có hàm
nghĩa như thế.
Tri thức mà ngươi nắm giữ trong mắt Thần Linh có lẽ không phải là điều
đúng đắn.
Thậm chí suy đoán của ngươi cũng đều là những gì Thần Linh để ngươi
đoán được trong lúc vô ý mà thôi.
Sở dĩ gọi là vô ý bởi họ sẽ không cố ý làm điều đó.
Hết thảy khiến ý thức của Hứa Thanh như sắp sụp đổ.
Chớp mắt sau đó một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn, như một ngọn núi
hùng vĩ, ngăn trở tất thảy bên ngoài, che lấp toàn bộ hỗn loạn, chặn lại tất cả
ánh mắt.
Mà cảm giác của Hứa Thanh lúc này rốt cuộc cũng khôi phục lại.
Cơ thể hắn rầm cái rơi xuống đất, nội tâm và nhận thức dậy sóng, hóa thành
từng tầng sóng lớn, không ngừng oanh kích tinh thần hắn, khiến hắn không
đứng vững nổi.
Trong lúc lảo đảo rút lui Hứa Thanh không thể kìm được, hộc ra một ngụm
máu tươi.
Sắc mặt hắn không ngừng biến hóa, hắn ngẩng phắt đầu, nhìn công chúa
Minh Mai đang ngăn trước mặt mình.
“Cảm giác được rồi chứ?”
Công chúa Minh Mai xoay người, trong đôi mắt nhìn Hứa Thanh chứa đầy
thâm ý.
Hứa Thanh dồn dập thở dốc, trong lòng như bùng lên lốc xoáy, vô vàn tiếng
sấm nổ tung, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, mãi một lúc lâu sau hắn mới miễn
cưỡng phục hồi được một chút.
Hắn gật mạnh đầu một cái.
“Họ đang nói gì vậy? Còn nữa, ta cảm giác mình thấy được nhưng dường
như lại không thấy được, rõ ràng ta còn nhớ rõ nhưng lại như thể đã quên mất.”
“Tất cả hình ảnh, toàn bộ mọi thứ đều như bị đảo loạn.”
Thân thể Hứa Thanh run rẩy, cảm giác lạnh như băng lúc bé theo những gì
vừa trải qua lần thứ hai xuất hiện, hắn cảm thấy rất lạnh, lạnh tới tận xương tủy,
đóng băng cả linh hồn...
“Họ đang đảo lộn thời gian.”
Công chúa Minh Mai nhẹ nhàng mở miệng.
“Việc tu hành sau khi Thần Linh tàn diện xuất hiện thật ra là một chuyện bất
đắc dĩ đầy thống khổ, đồng thời cũng là con đường không có lối về.”
“Trong mảnh thế giới này không có chỗ nào không có dị chất, có loại có thể
cảm nhận được, có loại không thể nhìn ra được.”
“Chúng xâm nhập vào vạn vật trên thế gian, khiến hình thái và nội chất của
mọi thứ thay đổi, có hóa thành tro bụi, có trở thành ác nguyên.”
“Mà chúng sinh phàm tục... cũng vậy, tiến trình sinh mệnh của chúng sinh
cũng bị thay đổi, biến thành không thể không thích ứng.”
“Đối với tu sĩ mà nói, hiện tượng này còn nghiêm trọng hơn, ở cấp thấp sẽ
xảy ra dị hóa, đến điểm cực hạn hoặc tử vong hoặc trở thành dị thú.”
“Chỉ có ở cấp giữa mới là thời điểm hạnh phúc nhất, thời gian này tất cả đều
cho rằng có thể áp chế dị chất, có thể không quan tâm tới nó nữa, nhưng thực ra
đó là bởi chướng ngại trong nhận thức, không biết mới là hạnh phúc.”
“Thế nên, tu hành tới cấp cao... nhận thức mở rộng sẽ thay đổi hết thảy.”
“Như chúng ta... ngươi vừa thấy đấy, mỗi giây mỗi phút chúng ta đều phải
thừa nhận.”
Giọng điệu của công chúa Minh Mai hết sức bình thản, thế nhưng thanh âm
lại chất đầy mệt mỏi, Thế tử bên cạnh khẽ thở dài, hắn nhìn Hứa Thanh, lắc đầu.
“Nhưng có thể làm được gì đây.”
“Mà những cái đó thật ra chưa chắc đã là chân thật, chỉ có thể nói đây chẳng
qua chỉ là một góc mà thôi.”
“Thậm chí phụ vương ta năm đó còn từng nói một câu thế này.”
“Chúng ta cho rằng bọn họ là kẻ từ bên ngoài tới, nhưng thật sự có phải thế
không? Có lẽ trong nhận thức của bọn họ thì chúng ta... mới là như vậy.”
“Nơi này có thể nào trước giờ vẫn luôn là... đất nước của Thần Linh hay
không.”
“Đáp án là gì ta cũng không biết được.”
Thế tử lần nữa lắc đầu.
Hứa Thanh trầm mặc.
“Những điều này không phải chuyện ngươi hiện giờ có thể suy xét, nhưng
ngươi cứ cảm nhận một chút cũng tốt, nó sẽ giúp ngươi nhìn rõ thế giới này
hơn.”
Thế tử vỗ vai Hứa Thanh.
“Nhớ lấy, về sau khi ngươi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì không được dùng
Độc Cấm mục của ngươi nhìn lên tàn diện, họ... chí cao vô thượng, không thể
nhìn thẳng.”
“Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
Hứa Thanh yên lặng gật đầu, theo Thế tử và công chúa Minh Mai rời khỏi
sơn cốc, quay về dược phô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.