Quang Âm Chi Ngoại
Tiếng ầm vang ngập trời chớp mắt bùng nổ, mai của vô số Thần tử vỡ vụn,
trong tiếng kêu thảm thiết chúng bị ép thành thịt vụn, huyết nhục trộn lẫn, nổ
tung vụn vỡ.
Không còn lại một phần mười.
Toàn bộ dãy núi Khổ Sinh kịch liệt lay động, tu sĩ của các thế lực đều trợn
trừng mắt, trong lòng dậy sóng mãnh liệt.
Họ theo bản năng ngẩng đầu nhìn ba bóng người xuất hiện giữa trời cao.
Người ra tay là vị lão gia gia đứng giữa.
“Mặc Quy.”
Thế tử lạnh nhạt mở miệng, khoảng hư vô bên cạnh trở lên vặn vẹo, lão tổ
Mặc Quy nháy mắt xuất hiện, sau khi xuất hiện hắn lập tức quỳ lạy, lớn tiếng
nhận lệnh.
“Có vãn bối!”
Sự xuất hiện của Mặc Quy cũng khiến các tu sĩ ở dãy núi Khổ Sinh chú ý,
bởi phần lớn trong số họ đều đã từng gặp Mặc Quy, dù sao danh tiếng của đối
phương có thể nói là hàng đầu trong dãy núi Khổ Sinh này.
“Ngươi dẫn người xử lý đám thú còn lại đi.”
“Xin tuân lệnh!”
Mặc Quy lớn tiếng đáp, trong lòng vô cùng kích động, hơn nữa còn tràn
ngập cảm giác an toàn.
Hắn lập tức hạ xuống mặt đất, dùng danh tiếng của mình, trực tiếp thống
lĩnh toàn bộ các tông môn ở dãy núi Khổ Sinh đi tiêu diệt đám thú tàn dư.
Thế tử và công chúa Minh Mai cũng không dừng chân ở đây, họ dẫn Hứa
Thanh rời khỏi nơi này.
Lúc xuất hiện họ đã ở nơi là ngọn nguồn đám Thần tử kia trào ra.
Đây là một cái hố sâu rất lớn, bên trong lóe lên ánh đỏ, còn có tiếng gầm
gào truyền ra như tiếng tim đập, tràn ra bên ngoài lại nghe như tiếng sấm nổ.
Thế tử và công chúa Minh Mai cúi đầu nhìn xuống.
Hứa Thanh đi theo đằng sau, tầm mắt hắn cũng dừng bên trong hố sâu.
Trên đường bay tới đây hắn đã thấy rất nhiều Thần tử, dù lúc trước chúng bị
tiếng hừ của Thế tử tiêu diệt phần lớn nhưng vẫn có rất nhiều Thần tử đang từ
dưới hố sâu lao ra.
“Hứa Thanh, chuyện bên ngoài giao cho ngươi, với chiến lực của ngươi hiện
giờ thì kéo dài một thời gian cũng không thành vấn đề, coi như là để ngươi rèn
luyện luôn.”
Thế tử nói xong thì nhìn sang công chúa Minh Mai.
Sau khi công chúa Minh Mai gật đầu, hai người đồng thời bước ra, đi tới
chỗ hố sâu, tiến thẳng vào nơi sâu nhất trong đó.
Hứa Thanh không hề do dự, sau khi Thế tử và công chúa Minh Mai rời đi,
hắn cúi đầu nhìn thủy triều đỏ không ngừng trào ra với ánh mắt lạnh băng.
Mà sự tồn tại của hắn cũng khiến đám Thần tử dưới mặt đất chú ý, khát
vọng máu thịt là bản năng của đám Thần tử này, dường như trong nhận thức của
chúng thì khái niệm sợ hãi là điều rất xa lạ.
Chủ yếu vẫn là hỗn loạn và điên cuồng.
Khí tức trên người Hứa Thanh cũng như càng thêm thơm ngọt, vì thế chúng
càng điên cuồng hơn, trong tiếng gào thét chói tai, chúng cứ thế lao thẳng về
phía Hứa Thanh.
Huyết mạch của chúng giúp chúng không bị thuật pháp của phần lớn tu sĩ
ảnh hưởng, tốc độ của chúng lại càng kinh người, mà dao động Thần tính trên
người chúng đã đủ để phá vỡ hết thảy trở ngại.
Đặc biệt là sức mạnh sinh mệnh của chúng, ngoan cường tới cực độ.
Lúc này chúng đang nhào tới chỗ Hứa Thanh từ bốn phương tám hướng.
Hứa Thanh mặt không đổi sắc, mặt đất màu đỏ phản chiếu trong đồng tử
hắn không còn đỏ nữa mà đã hóa thành một mảnh tối đen.
“Lần này thử xem thời gian qua ta đã trưởng thành ra sao đi.”
Hứa Thanh thì thào, hướng mắt nhìn xuống mặt đất.
Nơi ánh mắt hắn nhìn tới, từng khoảng đất lớn đều trở lên vặn vẹo, trở lên
mơ hồ, dị chất nảy sinh, sức mạnh Độc Cấm ầm ầm bùng nổ.
Mấy chục Thần tử trong phạm vi này đồng loạt phát ra tiếng kêu rên, thân
thể chúng thối rữa với tốc độ mắt thường có thể thấy, dị chất đến từ Độc Cấm
năm đó có thể giúp Hứa Thanh đoạt được căn nguyên của Xích Mẫu, thế nên có
thể thấy rằng vị cách của nó chắc chắn vượt trội hơn Xích Mẫu.
Trước mắt chính là minh chứng tốt nhất.
Đám con nối dõi của Xích Mẫu ngoại trừ hỗn loạn và điên cuồng cũng tràn
đày sức mạnh dị chất của Xích Mẫu, nhưng hiện giờ... bị Độc Cấm của Hứa
Thanh ảnh hưởng, chúng lại không thể chống cự được.
Giữa tiếng ầm vang, mấy chục Thần tử thét lên chói tai rồi hóa thành máu
loãng.
Mà cảnh này cũng kích thích những Thần tử khác, vì thế lại có thêm nhiều
Thần tử nhảy dựng lên, gào thét lao về phía Hứa Thanh.
Sắc mặt Hứa Thanh không hề thay đổi, hắn vung tay lên, đồ đằng Kim Ô
trên người lập tức sống dậy, thành hình giữa không trung, nó phát ra một tiếng
than nhẹ, ngọn lửa màu đen nháy mắt bùng nổ.
Bên trong còn có một cây trường mâu mang theo khí tức cấm kỵ, tỏa ra dao
động khủng bố, lao nhanh về bốn phía.
Nơi nó đi qua, hư vô sụp đổ, đất trời ầm vang, đám Thần tử tới gần đều vỡ
vụn trong nháy mắt, tới tận khi trường mâu rơi xuống đất mới thôi.
Mặt đất chấn động, toàn bộ Thần tử trong phạm vi nghìn trượng đều phát ra
âm thanh thống khổ, thân thể cứng rắn của chúng trở lên vô cùng yếu ớt, dao
động Thần tính mà chúng luôn lấy làm kiêu ngạo giờ cũng đã bị trấn áp.
Hết thảy dường như đều bị khắc chế, nghiền áp, bẻ gãy.
Không phải chúng không mạnh, đối mặt với các tu sĩ khác chúng có vô vàn
ưu thế trời sinh, bản thân chúng đã ẩn chứa dị chất có thể khiến các tu sĩ nháy
mắt bị ô nhiễm.
Thậm chí máu của chúng còn là chất kịch độc đối với các tu sĩ.
Nhưng... trước mặt Hứa Thanh tất cả đều không có tác dụng gì hết.
So về độc chúng không sánh bằng, mà so về vị cách của dị chất chúng cũng
chẳng bằng được.
Điều này đã định trước đây là một cuộc tàn sát đơn phương.
Trong tiếng ầm ầm vang vọng, Hứa Thanh cất bước đi vào giữa đàn thú, nơi
ánh mắt hắn lia tới, Độc Cấm bùng nổ, nơi Kim Ô lướt qua, cấm kỵ hủy diệt tất
cả.
Còn có Triêu Hà quang bao quanh bên ngoài thân thể Hứa Thanh, mỗi lần
lóe lên thì tất cả những thứ tới gần đều sẽ bị gạt bỏ, lại có cả vô vàn thuật pháp
biến ảo rồi khuếch tán ra bên ngoài.
Khi thì có bóng của Quỷ Đế sơn giáng lâm giữa không trung, trấn áp bốn
phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.