Quang Âm Chi Ngoại
Lúc ấy Hồ Ly Bùn từng nói nó có một quả thận, còn đưa cho Hứa Thanh
xem qua nữa...
Nghĩ đến đây Hứa Thanh hơi do dự, sau một lát hắn mới trầm thấp mở
miệng.
“Đại sư huynh, kiếp trước thân thể ngươi mọc bao nhiêu quả thận?”
“Hai quả thôi, ta là Nhân tộc, kiếp trước thân thể ta cũng là Nhân tộc, không
phải Nhân tộc đều có hai quả thận sao? Chẳng lẽ ngươi có ba quả à?” Đội
trưởng liếc nhìn Hứa Thanh vẻ suy xét.
Hứa Thanh không để ý tới ánh mắt của Đội trưởng, hắn lại hỏi thêm câu
nữa.
“Quả còn lại ngươi có cảm ứng được không?”
“Có chứ, quả thận còn lại đang ở trong hố Thần tử bên phía Đông, dù đã
biến thành phân nhưng ta vẫn cảm nhận được rất rõ.”
Nói xong Đội trưởng mới kịp phản ứng, trong mắt lóe lên ánh sáng rạng rỡ,
vừa thấp thỏm vừa mong chờ nhìn Hứa Thanh.
“Tiểu A Thanh, ngươi hỏi như vậy chẳng lẽ vì ngươi đã thấy thận của ta ở
đâu à?”
Hứa Thanh không vội đáp, hắn nhớ kỹ lại quả thận Hồ Ly Bùn lấy ra cho
mình xem, mà sự im lặng của hắn khiến Đội trưởng không khỏi lo âu, cũng
càng thêm căng thẳng hơn.
“Đại sư huynh, quả thận bị mất của ngươi có phải có màu vàng, hình dạng
như trăng lưỡi liềm, bên trên còn có một ít phù văn ấn ký không?”
Hứa Thanh nhìn về phía Đội trưởng.
Đội trưởng lập tức trở lên kích động, đồ đằng do hắn biến thành cũng run
rẩy, lập tức hô to lên.
“Đúng, đúng rồi, đúng là màu vàng, Tiểu A Thanh ngươi thấy nó ở đâu à?”
Hứa Thanh nghĩ một lát rồi kể lại chuyện gặp Hồ Ly Bùn cho Đội trưởng
nghe.
Càng nghe tinh thần Đội trưởng càng chấn động, cuối cùng hắn hít sâu một
hơi rồi nói.
“Ý ngươi là con Hồ Ly Bùn kia muốn ngươi ăn thận của ta để bồi bổ thân
thể hả?”
“Ta chưa ăn.”
Hứa Thanh bình tĩnh đáp.
“Thà ngươi ăn còn hơn, vậy thì ta vẫn lấy ra được, giờ làm sao đây...” Trong
lòng Đội trưởng trăm mối ngổn ngang, cuối cùng hắn thở dài một tiếng.
“Với lại Tiểu A Thanh ơi, con Hồ Ly Bùn đó không đơn giản đâu, thận của
ta ở chỗ nàng mà ta lại không cảm ứng được, chuyện này đã cho thấy vị này
không tầm thường chút nào rồi.”
“Trong ký ức kiếp trước của ta không có tồn tại nào như vậy cả, theo như
ngươi miêu tả thì nàng ngồi giữa điện thờ, mà đó chính là bố cục của Thần
Linh!”
Ánh mắt Hứa Thanh như ngưng lại, lúc trước hắn cũng đã cảm thấy Hồ Ly
Bùn rất thần bí rồi.
“Hơn nữa nàng còn có thể lấy ra nhiều đồ vật như vậy, còn bảo thận do
người khác đưa cho mình, nếu là thật thì càng chắc chắn con hồ ly này không
bình thường, chưa biết chừng nó còn là Thần thật ấy chứ?”
Đội trưởng nói tới đây lại không khỏi rung động lần nữa, giọng điệu cũng lộ
vẻ bi phẫn.
“Nếu là Thần thật thì nàng tới từ đâu? Sao lại lấy thận của ta... Haizz,
chuyện này cũng tại ta, năm đó ta luyện chế thận tốt quá, chẳng ngờ tới cả Thần
Linh cũng muốn có được nó!”
Trong lòng Đội trưởng rối bời, vừa bất đắc dĩ vừa oán giận, hơn nữa còn pha
chút kiêu ngạo, cuối cùng hắn trông mong nhìn Hứa Thanh.
“Tiểu A Thanh, hay là...”
Còn chưa để Đội trưởng nói dứt câu thì Hứa Thanh đã vội cắt ngang.
“Đại sư huynh, thiếu một cái cũng kệ đi, không phải ngươi còn một quả nữa
sao, trong lòng ta ngươi vẫn là Đại sư huynh toàn vẹn như cũ.”
Nói xong Hứa Thanh quay người đi luôn, hắn biết Đội trưởng định làm gì.
“Đợi đã tiểu sư đệ!”
Đội trưởng vội vàng hô lên.
“Tiểu sư đệ, đây là chuyện liên quan tới việc lớn của chúng ta đấy, hay
ngươi hy sinh chút đi? Nếu con Hồ Ly Bùn kia là Thần Linh thật thì ta thấy
ngươi cũng không thiệt thòi gì mà!”
Hứa Thanh không để ý, hắn bước nhanh tới chỗ bệ thờ, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu A Thanh, chuyện này liên quan tới chúng sinh ở Tế Nguyệt đại vực
đấy!”
“Quan trọng nhất là chuyện này còn liên quan tới tương lai của ta nữa, một
quả thận của ta nằm trong tay kẻ không rõ lai lịch chẳng khác nào để lại mối
họa ngầm, mà thiếu quả thận này thì ta sẽ không đầy đủ, như thế cũng không
thể khiến thân thể quy về một mối được!”
Đội trưởng lo lắng tới mức giọng nói cũng vừa nhanh vừa vội, rất ít khi thấy
hắn thế này.
Hứa Thanh biết Đại sư huynh đang rất bối rối, vì thế hắn dừng chân, trong
lòng hơi do dự, nhớ lại cảnh gặp Hồ Ly Bùn, hắn lờ mờ có cảm giác đối phương
cố ý lấy quả thận kia ra để mình nhìn thấy.
“Tiểu A Thanh, con Hồ Ly Bùn kia hẳn là cố ý để ngươi biết thận đang nằm
trong tay nàng, nhưng lúc ấy nàng không có ác ý với ngươi, có lẽ là đang đợi
ngươi tự đi tìm mình đấy...”
“Thôi thôi, nếu ngươi thật sự không muốn thì cứ để một mình Đại sư huynh
gánh vác tất cả khổ đau cũng được, chẳng qua chuyện Đại sư huynh hứa với
ngươi khi trước là sẽ đồng hành với ngươi cả đời chắc không làm được nữa
rồi...”
Đội trưởng thở dài, sắc mặt chất đầy vẻ cô đơn.
Hứa Thanh nghe thế thì cũng gật đầu.
“Vâng, cảm ơn Đại sư huynh.”
Nói xong hắn bước lên bệ thờ.
Đội trưởng sửng sốt, vội cười gượng chữa lời.
“Tiểu sư đệ, thật ra ta không có ý đó đâu, ta cảm thấy vẫn cứu vãn được
mà.”
Hứa Thanh đã bước lên bệ thờ bất đắc dĩ liếc nhìn Đội trưởng.
“Để ta đi thử xem sao.”
“Tiểu sư đệ đúng là huynh đệ tốt!” Đội trưởng kích động lắm, Hứa Thanh
đồng ý làm hắn cảm thấy rất yên tâm, cho rằng chỉ cần Hứa Thanh chịu giúp thì
chắc chắn sẽ lấy được thận về cho mình.
Hứa Thanh thở dài, quay về hiện thực.
Lúc xuất hiện hắn đã ở gian phòng đằng sau dược phô, đang suy xét giải
quyết chuyện Hồ Ly Bùn thế nào thì hai mắt Hứa Thanh đột nhiên thất thần, lát
sau hắn nhíu mày, xoa nhẹ ấn đường.
“Rốt cuộc ý cảnh lãng quên này kích phát thế nào vậy?”
Hứa Thanh nhắm mắt lại, suy tư một khắc, sau đó lần thứ hai chìm vào Đinh
132, nhìn thấy Nguyên Anh của mình và ngón tay Thần Linh không còn chạm
vào nhau nữa mà lại tách ra một đoạn.
Hứa Thanh trầm ngâm, quyết định thử một chút, vì thế hắn khống chế
Nguyên Anh của mình tiến lên, vừa chạm vào ngón tay khuôn mặt hắn lại hiện
vẻ thất thần một lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.