Quang Âm Chi Ngoại
Cảnh tượng này trông chẳng khác nào ác bá nhìn thấy hoàng hoa khuê nữ, vì
thế vừa cởi đồ vừa dí sát vào con gái nhà người ta.
Cuối cùng, Hứa Thanh đã không còn chỗ để lùi nữa, hắn hít sâu, làm cho
mặt mình không đổi sắc rồi bình tĩnh mở miệng.
“Tiền bối, lần này vãn bối tới là vì muốn thương lượng với ngài về quả thận
lần trước ta thấy.”
Hồ Ly Bùn liếm môi, vừa cười vừa giơ tay chặn ngang lời hắn.
“Đó là chuyện nhỏ, chỉ là một quả thận thôi mà, chúng ta đừng phí thời gian
nữa, nào, cứ vào nhà tỷ tỷ ngồi một lát đã, rồi lát nữa tỷ tỷ sẽ tự mình xuống bếp
nấu quả thận kia cho ngươi bồi bổ.”
Nói xong nàng định dẫn Hứa Thanh tới thần điện treo ngược giữa không
trung.
“Yên tâm, tỷ tỷ sẽ dịu dàng mà.”
Hứa Thanh nổi hết cả gai ốc, tu vi toàn thân vận chuyển, trầm thấp mở
miệng.
“Tiền bối, vãn bối không có ý đó, vãn bối muốn...”
Không đợi Hứa Thanh nói xong Hồ Ly Bùn đã cười rộ lên, phất tay một cái
là thấy quả thận màu vàng hình trăng lưỡi liềm xuất hiện từ hư không, quả thận
lơ lửng giữa không trung, quang mang màu vàng chiếu rọi bốn phía.
Còn có dao động kinh người khuếch tán, lộ ra khí tức hoang cổ.
Lúc trước tu vi của Hứa Thanh với hiện giờ có chênh lệch khá lớn thế nên
tầm mắt cũng vậy, lúc này nhìn thấy quả thận kia, trong mắt hắn lóe lên kỳ
mang, dường như đã nhận ra trên quả thận đúng là có một tia khí tức của Đội
trưởng.
“Là cái này phải không?” Ánh mắt Hồ Ly Bùn đầy nhu tình.
Hứa Thanh gật đầu.
“Vãn bối muốn bàn chuyện trao đổi quả thận này.”
Đôi mắt đẹp ngập nước của Hồ Ly Bùn càng thêm phần quyến rũ, giống như
hóa thành một tầng sương mù thần bí, từ trong mắt lóe ra, bao phủ bốn phía,
biến xung quanh thành màu hồng phấn.
“Thối đệ đệ cần gì phải nói trắng ra thế, vậy thì còn gì là tình thú nữa, chỉ
cần ngươi đi theo tỷ tỷ, đừng nói một quả thận, quả còn lại ta cũng tìm ra cho
ngươi được.”
“Lúc trước ta đã đồng ý cho ngươi bồi bổ thân thể rồi, có điều... ngươi muốn
lấy thứ gì để đổi đây?”
“Nguyên dương của ngươi sao?”
Nói tới hai chữ nguyên dương lửa nóng trong mắt Hồ Ly Bùn càng thêm
mãnh liệt, nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn Hứa Thanh như ngắm nghía
một món bảo vật.
Ngay cả thanh âm cũng ngọt ngào hơn nhiều, như thể được tẩm mật vậy.
Dù trước khi tới đây Hứa Thanh đã có chuẩn bị nhưng ánh mắt như thế vẫn
khiến trong lòng hắn theo bản năng cảm thấy bất an.
“Tiền bối, sáu vị sư tôn của ta đều dặn dò ta cùng một điều... chuyện này
đúng là vãn bối không làm được, nhưng ta có một vị sư huynh, chắc chắn hắn
có thể khiến tiền bối vừa lòng.”
“Ta nhập sư môn khá muộn nhưng Đại sư huynh của ta nhập môn sớm hơn
ta nhiều năm, cũng tu hành cùng một loại công pháp, cũng là thân nguyên
dương, tiền bối có thể tùy ý sử dụng.”
Sắc mặt Hứa Thanh nghiêm túc, nhìn Hồ Ly Bùn với vẻ hết sức thành thực.
Mắt Hồ Ly Bùn sáng rực lên.
“Trông hắn thế nào, để ta xem xem.”
Hứa Thanh lập tức lấy thẻ ngọc rồi huyễn hóa ra bộ dáng của Đại sư huynh,
hơn nữa còn điều chỉnh một chút để hắn trông có vẻ tuấn lãng hơn bình thường.
Nhưng Hồ Ly Bùn chỉ liếc qua đã bĩu môi, sắc mặt đầy vẻ ghét bỏ.
“Quá xấu! Xấu thế thì dù nguyên dương có dày tới mấy ta cũng không hạ
miệng nổi.”
Hứa Thanh trầm mặc, đang định nói tiếp thì Hồ Ly Bùn lại vung tay một cái,
ném thẳng quả thận màu vàng cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh sững ra, lập tức giơ tay nhận lấy.
Hồ Ly Bùn ngẩng đầu, mắt nhìn khoảng hư vô như thế giới tối đen bên trên,
cười rộ lên rồi nhìn sang Hứa Thanh.
“Ngươi cũng đừng vắt óc nghĩ cách giao dịch nữa.”
“Thối đệ đệ nhà ngươi chỉ biết nghĩ cách từ chối ta thôi, nhưng ngươi cứ
nghĩ kỹ mà xem, làm nam sủng của ta thì về sau ai dám chọc giận ngươi nữa
chứ, ngươi cứ yên tâm hầu hạ ta thật tốt là được rồi.”
“Có điều tỷ tỷ cũng không thích ép buộc người khác, dùng quả thận này đổi
lấy nguyên dương của ngươi thì đúng là ngươi thiệt thòi quá, chẳng trách ngươi
lại từ chối.”
“Thôi thôi, ai bảo ngươi mê người thế chứ, quả thận này ta đưa ngươi coi
như tiền đặt cọc, đợi tỷ tỷ tìm được bảo vật tốt hơn sẽ giao dịch với ngươi sau.”
“Còn giờ ngươi giúp tỷ tỷ một việc trước đi, cùng ta tới một nơi, dùng thân
thể nguyên dương của ngươi mở đường giúp ta.”
Nói xong tay Hồ Ly Bùn phất một cái về phía trước, trước mặt lập tức gợn
sóng, hư không tự động xé rách, hóa thành một lỗ hổng rất lớn, nhìn như một
thông đạo.
Lỗ hổng này không ổn định, khi thì khép kín lúc lại mở toang, như thể nó
đang giãy giụa bởi bên trong có hai luồng sức mạnh đối đầu với nhau.
Bên trong lỗ hổng tối đen, mơ hồ truyền tới tiếng gào thét có thể chấn nhiếp
tâm thần, tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố, còn lộ ra âm lãnh vô tận, tu sĩ bình
thường chỉ cần chạm qua thì chắc chắc thân thể và linh hồn sẽ nứt toác.
Nhưng trong hang sâu này, âm lãnh rõ ràng đã bị áp chế, không thể khuếch
tán quá nhiều được.
“Đi thôi.” Hồ Ly Bùn cười rồi xoay người sang chỗ khác, thân ảnh nhẹ lay
động, khẽ nhấc chân bước, thân thể khoác lụa mỏng uyển chuyển lắc lư, bước
vào trong lỗ hổng với vẻ phong tình vạn chủng.
Nhưng Hồ Ly Bùn vẫn chưa đi sâu vào trong mà chỉ đứng đó quay đầu, cười
tủm tỉm nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh cúi đầu, yên lặng nhìn quả thận trên tay, rồi lại nhìn Hồ Ly Bùn
chỗ lỗ hổng, trong lòng hắn âm thầm cân nhắc một lượt.
Cuối cùng trong mắt lóe lên quyết đoán, cất bước đi về phía trước.
Âm phong thổi vạt áo bay lên, tay áo phất phơ theo gió, Hứa Thanh bước
vào trong lỗ hổng, cùng Hồ Ly Bùn đã đợi sẵn tiến vào bóng tối.
Khi Hứa Thanh tiến vào, lỗ hổng cũng nhanh chóng biến mất, cuối cùng
không thấy đâu nữa.
Uy áp trong hang sâu lúc này cũng biến mất, một lúc lâu sau nơi đây xuất
hiện dao động, có hai bóng người huyễn hóa ra.
Chính là Thế tử và công chúa Minh Mai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.