Quang Âm Chi Ngoại
Lần này Hứa Thanh cũng không dám tùy tiện tới đây một mình, hắn đã hỏi
ý Thế tử trước, vậy nên trên đường đi thực ra Thế tử và công chúa Minh Mai
vẫn luôn âm thầm theo sau hắn.
Lúc này họ nhìn chỗ lỗ hổng biến mất, sắc mặt đều rất ngưng trọng.
“Tiểu tử này đoán không sai, đối phương đúng là Thần Linh, lúc trước nàng
đã phát hiện chúng ta nhưng không bận tâm mà cứ mặc chúng ta nhìn trộm.”
“Nhưng ta có thể cảm nhận được nàng không có ác ý với Hứa Thanh... Vả
lại đây cũng không phải bản thể mà chỉ là một luồng thần niệm của nàng, còn
lai lịch thì tạm thời ta chưa thể xác định được.”
“Mục đích của nàng là gì cũng không biết.”
“Vừa rồi ta định ngăn trở nhưng sao Tam tỷ lại cản ta?”
Thế tử nhìn Tam tỷ bên cạnh.
Trong mắt công chúa Minh Mai lóe vẻ trầm ngâm, một lát sau nàng mới mở
miệng.
“Thượng thần của tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên chia làm Nhật Nguyệt
Tinh. Trong đó Nhật Thần đang ngủ say, Nguyệt Thần hoạt động mạnh mẽ,
Tinh Thần lại rất thần bí... Mà bố cục nơi này có chút liên quan với vị Tinh
Viêm thượng thần bí ẩn kia.”
“Đó cũng là nguyên nhân ta ngăn cản ngươi, ta đại khái có thể đoán được
chút ít mục đích của nàng, vậy thì đây chính là cơ duyên của Hứa Thanh.”
Thế tử nghe thế thì như có điều suy nghĩ.
Mà lúc này, trong lỗ hổng hình thành từ hang sâu lúc trước, Hứa Thanh và
Hồ Ly Bùn đang đi về phía trước.
Trong tay Hồ Ly Bùn cầm một chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng dìu dịu, chiếu
rọi bốn phía.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy ánh sáng trong đèn lồng tới từ chính Hứa Thanh.
Trên người Hứa Thanh tản ra vô vàn điểm sáng nhỏ, chúng bị Hồ Ly Bùn
dẫn dắt, nhập vào đèn lồng, rồi hình thành nguồn sáng.
Mà bên ngoài nguồn sáng là một mảnh tối đen hệt như vực sâu Cửu U.
Cũng không có đường nào để đi, chỉ có âm phong vô tận cùng từng tiếng gào
thét kêu rên kinh tâm động phách.
Nhưng rõ ràng là ánh sáng từ đèn lồng có đầy đủ sức trấn áp, dù tiếng gào
bốn phía mỗi lúc một mãnh liệt nhưng cũng không có tồn tại nào cả gan tới gần,
mà bóng tối cũng dần tách ra khi hai người chậm rãi bước lên trước.
Nhìn cảnh này, trong lòng Hứa Thanh không khỏi cảnh giác, hắn yên lặng đi
theo ánh sáng, dù không biết đây là đâu nhưng hắn có thể cảm nhận được bên
ngoài nguồn sáng tồn tại dị chất nồng đậm.
Vả lại không chỉ có một loại mà là hỗn tạp.
Trong mắt Hứa Thanh lộ vẻ suy tư, sau đó nhìn chiếc đèn lồng trong tay Hồ
Ly Bùn bên cạnh.
Hắn đã nhận ra, thứ sinh ra sức mạnh trấn áp trông thì có vẻ như ánh sáng
trong đèn lồng nhưng thực ra... lại chính là chiếc đèn lồng này mới đúng.
Tác dụng của ánh sáng chỉ là dẫn đường mà thôi.
Khi đi về phía trước, ánh sáng đèn lồng dường như phối hợp với một điểm
nào đó trước mặt.
“Nguyên dương này đúng là tinh thuần.”
Trong lúc Hứa Thanh quan sát thì Hồ Ly Bùn nói nhỏ, thanh âm tuyệt mỹ
khiến người nghe thấy vô cung vui vẻ thoải mái khi ở trong thế giới hư vô này.
Hứa Thanh thu hồi tầm mắt quan sát đèn lồng, đột nhiên mở miệng nói.
“Tiền bối, nguyên dương hẳn không phải điểm mấu chốt để tiến vào đây
đúng không? Với năng lực của tiền bối thì bất kể nơi nào ngươi cũng có thể dễ
dàng đặt chân tới mới phải.”
Hồ Ly Bùn quay đầu, đôi mắt đẹp đảo qua Hứa Thanh, lộ ra vẻ thưởng thức.
“Thối đệ đệ phản ứng cũng nhanh đấy.”
“Không sai, nguyên dương của ngươi chỉ có tác dụng dẫn đường, bởi nơi
chúng ta muốn đến chính là nơi ngươi từng đi qua.”
Hứa Thanh nghe thế thì ánh mắt như ngưng đọng lại.
Mà đúng lúc này, ánh sáng đèn lồng phía trước đột nhiên tăng vọt, sáng tới
chói mắt, xua tan hư vô tối đen đằng xa, để lộ một miệng khe.
“Tới rồi.” Sắc mặt Hồ Ly Bùn tràn đầy chờ mong, đôi mắt yêu mị lộ ra kỳ
mang, bộ ngực căng tràn phập phồng vì phấn chấn, lụa mỏng khoác trên người
cũng hơi tuột xuống.
“Rốt cuộc ta cũng tìm được rồi.”
Hồ Ly Bùn bước vội lên trước, nàng đứng trước cái khe rồi nhìn phía trong.
Lúc này Hứa Thanh cũng nhìn cái khe kia với vẻ hết sức dè chừng.
Bên trong tràn đầy cát bụi màu xám, như thể có bão cát đang quay cuồng,
mà ở nơi sâu nhất có một cánh cửa gỗ xa xưa đứng sừng sững, thấp thoáng như
ẩn như hiện trong gió cát.
Trên cửa gỗ còn lờ mờ những vết trảo ghê người... Lộ ra vẻ quỷ dị, hoang
vu và âm trầm.
Hứa Thanh nhìn thấy thế trong lòng cũng không khỏi chấn động mãnh liệt.
Chỗ này, hắn đã từng tới.
Cánh cửa này hắn từng gặp rồi!
Lần đầu tiên nhìn thấy nó là ở trên đài Trảm Thần, khi ấy Đội trưởng hội tụ
chí nguyện của chúng sinh để tạo ra một con đường nối liền với nơi ở của
thượng thần, chỗ đó cũng xuất hiện một cánh cửa giống y hệt thế này!
Chúng giống nhau như đúc, ngay cả vết trảo trên cửa cũng đều là độc nhất
vô nhị.
Giờ là lần thứ hai hắn trông thấy nó.
Mà hoàn cảnh và khí tức trong khe sâu khiến Hứa Thanh có cảm giác rất
quen thuộc, cũng khiến hắn lập tức nhận ra, nơi này... chính là nơi mà ngày ấy
Đội trưởng đi vào.
“Chỗ Hồ Ly Bùn muốn tìm vậy mà lại là chỗ này!”
Hứa Thanh còn nhớ rất rõ, lúc ấy mấy người Thế tử từng nói, tồn tại sau
cánh cửa chính là thượng thần của tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên!
Danh xưng thượng thần đại diện cho khủng bố và tối cao.
Xích Mẫu là thượng thần, chủ nhân Cửu U cũng là thượng thần.
Dù giữa họ có khác biệt về sức mạnh nhưng thượng thần có yếu tới đâu
cũng vẫn có uy lực kinh thiên, đó là thứ mà người phàm tục không thể nào
tưởng tượng nổi.
Thế nên tinh thần Hứa Thanh không ngừng dậy sóng.
Hắn còn nhớ rất rõ, lúc đó Đội trưởng từng đứng trước cánh cửa gỗ này tiến
hành ước định với vị thượng thần sau cửa, sau đó đối phương đưa ra một sợi tóc
màu xám.
Mà cơn gió xám phủ kín đại mạc cũng hình thành nhờ có sợi tóc này.
“Nếu nói từ đầu thì vị thượng thần bên trong cánh cửa này đã từng có giao
dịch với Đại sư huynh từ kiếp trước... Nhờ có thượng thần trợ giúp nên Đại sư
huynh mới có thể lợi dụng phương pháp tế vũ để giấu kín các bộ phận thân thể.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.