Quang Âm Chi Ngoại
“Mà đại mạc Thanh Sa chính là nơi họ ước định.”
“Đây là đòn sát thủ Đại sư huynh đã bố trí qua nhiều năm tháng, chuyên
nhắm vào Xích Mẫu!”
Cảnh tượng khi đó hiện lên trong đầu Hứa Thanh, tinh thần hắn dậy sóng
mãnh liệt, lúc này tất cả mọi chuyện đều đã được kết nối với nhau.
“Trong điện thờ của Hồ Ly Bùn ta đã thấy cảnh vạn tộc cúng bái một ngôi
sao sáu cánh... Tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên có ba thượng thần Nhật Nguyệt
Tinh...”
Hứa Thanh quay phắt đầu, nhìn về phía Hồ Ly Bùn.
Hắn đã đoán được phần nào thân phận của đối phương.
Hồ Ly Bùn cười ngọt ngào với Hứa Thanh, sắc mặt lộ vẻ phong tình, thân
thể mềm mại uyển chuyển bước từng bước vào cái khe, tới khi đi ra khỏi hư vô,
tới trước cánh cửa gỗ.
“Tỷ tỷ, rốt cuộc ta cũng tìm được ấn ký của ngươi rồi.”
Thanh âm của Hồ Ly Bùn mềm mại quyến rũ, truyền vào tai sẽ khiến người
nghe theo bản năng tâm thần nhộn nhạo, hóa thành lốc xoáy, như có thể hút
sạch mọi suy nghĩ, đắm chìm trong đó, không muốn thức tỉnh nữa.
Đại môn vẫn như bình thường, không có bất cứ biến hóa gì, cũng chưa từng
xuất hiện tiếng ầm vang chấn động như khi Đội trưởng tới ngày đó.
Có điều ý âm lãnh tà ác bốn phía lại càng thêm rõ ràng, dị chất ở đây càng
thêm nồng đậm, khiến tất thảy trở lên mơ hồ, sương mù nhàn nhạn lượn lờ khắp
bốn phía.
Những thứ này sẽ hình thành trở ngại rất lớn với tu sĩ, nhưng với Hồ Ly Bùn
mà nói thì rõ ràng chẳng có tác dụng gì mấy.
Nàng vừa cười vừa bước tới gần cánh cửa gỗ.
“Xem ra tương lai tỷ tỷ muốn giáng lâm ở đây rồi, thế nên mới để lại đây
một cánh cửa thần hồn như vậy, thú vị đấy.”
“Năm đó ta đã phát hiện tỷ tỷ là lạ, cứ thần thần bí bí như thể muốn ăn
mảnh, vì thế mấy năm qua muội muội vẫn luôn suy nghĩ xem rốt cuộc tỷ tỷ
muốn ăn thứ gì.”
Hồ Ly Bùn liếm môi, đứng trước đại môn, trong mắt lóe lên ánh sáng hồng
nhạt.
Gần như cùng lúc nàng dứt lời thì lượng lớn máu tươi theo khe hở trên cửa
gỗ tràn ra ngoài, nhanh chóng bao trùm mặt đất.
Đúng lúc này Hứa Thanh cũng từ hư vô tới gần cái khe, nhưng hắn không
bước vào trong mà chỉ đứng bên cạnh, cẩn thận quan sát tình hình.
Về phần Hồ Ly Bùn, nàng liếc nhìn máu tươi chảy trên mặt đất, thanh âm
vẫn mềm mỏng như cũ.
“Tỷ tỷ, mấy năm qua muội muội vất vả lắm đấy, tới khi tìm được một quả
thận, trên đó ta ngửi được khí tức của tỷ tỷ, dù rất mỏng manh nhưng sao có thể
qua mắt ta được chứ.”
“Lúc đó ta đã lờ mờ nhận ra mục đích của ngươi, nhưng tỷ tỷ vì muốn ăn
mảnh mà che giấu quá kỹ, tới cả muội muội cũng phải vất vả lắm mới tìm được
ngươi.”
“Nhưng thế gian chính là có rất nhiều trùng hợp thú vị.”
Hồ Ly Bùn nở một nụ cười, quay đầu nhìn Hứa Thanh, thậm chí thân thể
nàng run lên trong tiếng cười, lụa mỏng lại chảy xuống một chút, giờ khắc này
cảm giác mị hoặc vô cùng mãnh liệt.
“Chẳng ngờ trên người thối đệ đệ này ta lại cảm nhận được nhân quả, lúc ấy
thần tính của ta cho ta biết không lâu sau hắn sẽ trông thấy tỷ tỷ.”
“Cũng sẽ trở thành chỉ dẫn của ta, giúp ta tìm được tỷ tỷ.”
“Ngươi xem, đây chính là toàn bộ nguyên do, muội muội chẳng hề lừa dối
tỷ tỷ nửa lời.”
“Mà hiện giờ ta đã biết chắc tỷ tỷ muốn ăn thứ gì rồi.”
Hồ Ly Bùn vừa nói tới đây thì bên trong cánh cửa gỗ lập tức truyền ra tiếng
ầm vang, như thể có người ở bên trong phẫn nộ đập lên cửa, cả khu vực này
cũng lay động dữ dội theo.
Máu tươi trên mặt đất cũng nhanh chóng bay lên không, hóa thành một vầng
trăng sáng treo cao, ánh trăng chiếu rọi bốn phía, hình thành thần uy, khống chế
vạn vật.
Dù Hứa Thanh chỉ đứng ngoài cái khe, hắn chưa thật sự bước vào trong
nhưng vẫn cảm thấy tinh thần run rẩy, máu thịt toàn thân cũng run lên bần bật.
“Đồ vô dụng!” Ánh mắt Hứa Thanh bình thản như không nhưng trong lòng
lại đang mắng ngón tay Thần Linh té tát.
Dù sao thì thân thể này cũng do ngón tay Thần Linh đắp nặn ra, mà đối
phương cũng là Thần Linh nhưng chẳng ngờ lại vô dụng tới vậy.
Ngón tay Thần Linh cực kỳ phẫn uất nhưng cũng không dám đáp lại, chỉ
tiếp tục chăm chăm giả chết như cũ.
Hứa Thanh không bận tâm, dốc toàn lực chống cự khí tức phía trước, sức
mạnh tử nguyệt trong cơ thể cũng xuất hiện dao động.
Đặc biệt là quyền hành cũng lan ra xao động, nhanh chóng chảy khắp toàn
thân Hứa Thanh, cùng hắn gánh chịu áp lực.
Nhưng dù thế thì Hứa Thanh vẫn không chịu nổi.
“Sao tính tình tỷ tỷ vẫn nóng nảy thế.”
Ngay khi xung quanh vặn vẹo tới mơ hồ, ánh trăng sáng rực lên thì Hồ Ly
Bùn lại khẽ cười, phía sau xuất hiện nhật nguyệt tinh thần, hóa thành trời sao,
bên trong trời sao toàn bộ ánh sáng hội tụ thành một đồ đằng ngôi sao sáu cánh.
Đồ đằng vừa xuất hiện khắp nơi rung lắc dữ dội, như thể đang có hai luồng
sức mạnh vô hình mãnh liệt va chạm với nhau.
Nhờ thế mà áp lực Hứa Thanh phải chịu cũng tiêu tán hơn nửa.
Nhưng sự va chạm này cũng không duy trì lâu, chỉ trong giây lát rồi ngừng
lại ngay, nơi này khôi phục như cũ, bên trong cửa gỗ lần đầu truyền ra thanh
âm.
Đó là giọng nói của một nữ tử, tràn ngập vẻ ghét bỏ.
“Hồ ly lẳng lơ, nói chuyện đàng hoàng đi!”
Hồ Ly Bùn chẳng hề để tâm việc bị gọi là “lẳng lơ”, dường như với nàng thì
từ này chính là để khẳng định sức quyến rũ của nàng, thế nên nàng lại càng cười
sung sướng hơn.
“Được rồi tỷ tỷ, có điều ngươi ăn mảnh cũng không hay đâu, đây là Xích
Mẫu đấy...”
Nhắc tới Xích Mẫu, trong mắt Hồ Ly Bùn cũng lóe lên vẻ kiêng dè.
“Chính ngươi từng nói cẩn thận không những không được ăn mà thậm chí
còn phải trả một cái giá không thể chịu nổi cơ mà, thế nên... tỷ tỷ, chúng ta liên
thủ được không?”
Trong cửa gỗ truyền ra tiếng hừ lạnh, chớp mắt sau vết trảo trên cửa như thể
biến thành vật sống, nó mấp máy giãy giụa, hội tụ lại rồi hợp thành một con mắt
nhắm chặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.