Quang Âm Chi Ngoại
Ngô Kiếm Vu không dám từ chối, nhanh chóng gật đầu nhận lệnh.
“U Tinh!”
U Tinh không đáp, thế nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
“Giúp ta bảo vệ Linh Nhi, bảo vệ dược phô, Lý Hữu Phỉ đi theo hỗ trợ.”
“Được!” U Tinh đồng ý, Lý Hữu Phỉ cũng gật đầu ngay, hắn cảm thấy lúc
này Hứa Thanh hoàn toàn khác với mọi khi.
Hứa Thanh sắp xếp xong lại thấy một thẻ ngọc ra rồi đưa cho Linh Nhi.
“Khi nào không trung bên ngoài xuất hiện đài Trảm Thần thì ngươi bóp nát
thẻ ngọc này cho ta!”
Nói xong Hứa Thanh cất bước đi ra ngoài dược phô, hắn vung tay một cái,
đàn gà con ở sân sau kêu quang quác bay ra, trên thân ai cũng lóng lánh quang
mang, dồn dập biến từ gà con thành gà lớn.
Đặc biệt là mấy con lập công lần trước, lông trên thân chúng vô cùng rực rỡ,
rõ ràng là vì lập được công lao nên vị cách cũng gia tăng, thậm chí còn có thể
trông thấy chân thân thấp thoáng bên dưới lớp lông vũ.
Nếu lập thêm ít công lao nữa có lẽ chúng sẽ được ban thưởng khôi phục
chân thân và được tự do ở một mức độ nào đó.
Lúc này chúng tầng tầng vượt lên trước, xếp hàng hai bên Hứa Thanh, tiến
thẳng lên trời cao.
Mặc Quy lão tổ nhìn tất cả trước mắt mà không khỏi rung động, hắn đã nhận
ra, Hứa Thanh định mang theo một đám gà con đi tiếp ứng đoàn quân của Tứ
Điện chủ.
“Thế này...”
Trong lòng Mặc Quy tuy đồng tình với lời Hứa Thanh nói nhưng vẫn không
tránh khỏi do dự, thế nên theo bản năng quay sang nhìn mấy người Ninh Viêm,
đối với các tu sĩ cấp thấp này trong lòng hắn vẫn hơi coi thường, nhưng giờ
cũng không còn ai khác cho hắn hỏi thăm nữa.
“Chỗ thiếu chủ...”
“Yên tâm đi, chuyện nhỏ này với đại nhân nhà ta cũng chẳng tính là gì đâu,
năm đó ở quận Phong Hải một mình đại nhân hóa giải tai họa của hai khu cấm
địa lớn, chiêu mộ nghìn vạn binh lính cho chiến trường tiền tuyến, đừng nói là
Quy Hư tầng thứ nhất, cả tầng thứ hai tầng thứ ba cũng có, làm gì có tộc nào
không nghe theo?”
Ninh Viêm ngạo nghễ nói.
“Cuối cùng hắn còn tố giác biến cố Quận thừa, trả lại trong sạch cho toàn
quận chúng ta, tới cả Nhân Hoàng cũng hạ chỉ tán thưởng, ngầm thừa nhận việc
tương lai hắn sẽ là Quận thủ, bởi vì ở quận Phong Hải thì đại nhân nhà ta được
vạn chúng chú mục, lòng dân hướng về.”
Nghe thế đồng tử trong mắt Mặc Quy co rụt cả lại, hắn nhận ra Ninh Viêm
không nói dối, nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi này lại khiến lòng hắn nổi lên sóng
to gió lớn.
“Hóa giải nguy cơ của cấm địa, chiêu mộ nghìn vạn binh lính? Quận thủ
tương lai của một quận?”
Trong lúc hắn còn đang chấn động thì giữa trời cao, Hứa Thanh đang đứng
trên đầu một con gà lớn, lao vun vút về phía trước.
Trong lúc bay đi, hai mắt hắn trở lên tối đen, sức mạnh Độc Cấm theo nơi
ánh mắt nhìn tới phóng ra ngoài, phối hợp với gió lốc, chẳng mấy chốc gió xám
cũng trở thành màu đen, bao phủ khắp bốn phía, nhìn mà rợn tóc gáy.
Độc ý bên trong bùng lên khiến đám gà con cũng không khỏi kinh hãi.
Chỉ có Hứa Thanh vẫn mặt không đổi sắc, trong lúc bay nhanh, sức mạnh
Độc Cấm lên tới cực hạn thì hắn cũng đã tới biên giới đại mạc.
Ở nơi này, Hứa Thanh vung tay một cái, bão cát phía trước hướng về hai
bên ầm ầm mở ra.
Tiếng vang đinh tai nhức óc truyền khắp bốn phương tám hướng.
Từ xa nhìn lại, bão cát mở ra hai bên, hóa thành khe sâu, để lộ một con
đường chính giữa, mà bên ngoài đã thấy đại quân của Tứ Điện chủ đang chém
giết với tu sĩ của Hồng Nguyệt Thần điện.
Hai bên kịch chiến, thương vong không ít.
Tiếng vang cùng dị biến xuất hiện khiến hai bên đang đánh nhau phải chú ý,
trong thời gian ngắn phần lớn mọi người đều nhìn về phía Hứa Thanh.
Trong đám người, những người hâm mộ Đan Cửu đại sư cũng quay qua
nhìn.
Chớp mắt khi ánh mắt mọi người đổ dồn tới, Hứa Thanh trong cái khe bên
cạnh bão cát đại mạc giơ tay phải lên chỉ về phía trước, miệng thấp giọng nói.
“Độc!”
Vừa dứt lời, ngọn gió mang theo Độc Cấm của hắn lập tức bùng nổ, vùn vụt
lao đi với khí thế ngập trời, sương đen cuốn trôi hết thảy, nơi nó đi qua dị chất
nồng đậm, bốn phía mơ hồ xuất hiện cảm giác vặn vẹo.
Trong lúc ấy vạn vật đều khó thoát khỏi Độc Cấm, gió tiếp tục hướng về
phía đại quân Hồng Nguyệt rồi bao trùm lên chúng.
Nhìn từ xa, sương độc như sóng biển, nhanh chóng tràn ra, khiến những kẻ
trông thấy đều không khỏi chấn động, trong lòng dâng lên cảm giác kinh sợ.
Ngay cả mặt đất cũng đều bị ăn mòn, hóa thành một màu đen, thậm chí
huyết sắc trên không trung cũng vì màn sương độc này mà tan vỡ sụp đổ trong
hư vô.
Đây là lần đầu tiên Độc Cấm thật sự bùng nổ sau khi dung nhập vào hai mắt
Hứa Thanh.
Mà Hứa Thanh đứng giữa vòng vây Độc Cấm lại chẳng hề đổi sắc, hắn lạnh
lùng nhìn hết thảy, Thần tính trong cơ thể lúc này dường như cũng đang dâng
cao lên.
“Thần tu!”
Trong đám người, không rõ là ai hét lên một tiếng kinh hoàng.
Trước đây Độc Cấm không phân địch ta, chỉ cần khuếch tán một cái là toàn
bộ mọi thứ trong phạm vi đó đều sẽ bị ăn mòn.
Nhưng sau khi dung nhập vào hai mắt thì khả năng khống chế sức mạnh
Độc Cấm của Hứa Thanh cũng đã vượt trội hẳn so với dĩ vãng, hiện giờ nơi
sương mù đi qua đã có thể chỉ định mục tiêu bước đầu, không ảnh hưởng quá
nhiều tới các tu sĩ Nghịch Nguyệt.
Trọng điểm giết chóc chỉ có đám tu sĩ Hồng Nguyệt.
Nhất thời, tiếng hét kinh hoàng vang khắp nơi, phần lớn tu sĩ Hồng Nguyệt
hoảng sợ lùi lại, một số tu vi yếu còn phát ra tiếng hét thê lương, thân thể chúng
hòa tan trong nháy mắt, trở thành một vũng máu loãng, ngấm vào lòng đất.
Cũng có rất nhiều kẻ thấy thân thể mình đột ngột thối rữa, đau đớn và kinh
hãi trước cái chết khiến tinh thần chúng lung lay, ai nấy đều vội triển khai sức
mạnh Hồng Nguyệt để đối kháng.
Chỉ có một phần tu vi mạnh mẽ mới có thể tránh thoát được trong thời gian
ngắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.