Quang Âm Chi Ngoại
Đội trưởng cũng giống như thế, dù tất cả con sâu đều vỡ vụn, nhưng những
máu thịt kia vẫn chưa tiêu tan, bây giờ toàn bộ chúng hội tụ vào với nhau, tạo
thành một bàn tay.
Tay này khô héo, lộ ra vẻ mục nát, trên đó còn quấn quanh vải phong ấn,
giống như duỗi ra từ Cửu U địa ngục, cẩn thận nhìn lại, còn có thể nhìn thấy vô
số quỷ thủ hình thành từ vong hồn, quấn quanh trên tay này. Chúng đều đang lôi
kéo, như không muốn làm nó xuất hiện, muốn túm nó về.
Nhưng bàn tay khô héo này, không nhìn tất cả, hạ xuống một ngón tay
hướng về mi tâm Xích Mẫu.
Móng tay đen nhánh, trực tiếp đụng chạm lên mi tâm Xích Mẫu.
Ầm một tiếng, toàn thân Xích Mẫu rung động, bắt đầu mục nát. Nàng muốn
hóa giải, nhưng vào lúc này, Hứa Thanh trong thân thể nàng lại bùng nổ lần
nữa, cắn nuốt đoạt xá từ nội bộ.
Ảo ảnh Xích Mẫu lay động kịch liệt. Dưới sự trấn áp trong ngoài này, khả
năng chịu đựng của nàng như đã đến giới hạn, sau vài nhịp thở, thân thể nàng
mơ hồ, cuối cùng ầm một tiếng, sụp đổ tan rã.
Ảo ảnh Xích Mẫu, chia năm xẻ bảy, hóa thành một mảnh máu màu vàng
kim, bắt đầu tiêu tán.
Biển máu mà Hứa Thanh biến thành, nhanh chóng tách rời ra từ bên trong,
hội tụ thành gương mặt của mình. Lực lượng quyền hành Hồng Nguyệt chấn
động, ẩn chứa bất ổn kịch liệt, hiển nhiên tăng vọt quá nhiều, vượt qua năng lực
khống chế của Hứa Thanh.
Bàn tay khô héo của Nhị Ngưu, giờ phút này cũng tiêu tán, chỉ còn lại có
một vệt ánh xanh hội tụ, hóa thành sâu, lộ ra gương mặt của chính hắn, điên
cuồng mãnh liệt.
Mà thời khắc này, máu chảy hình thành sau khi Xích Mẫu sụp đổ, vào lúc
tiêu tán lại nhanh chóng hội tụ thành một con mắt màu đỏ ngòm, bỗng mở ra,
Thần niệm vang vọng.
“Hồng chú, trớ chỉ, diên hồn, dung mệnh.”
Ngay khi bốn từ, tám chữ này vang ra, huyết nhãn khép lại, tiêu tan.
Cánh cửa của Điện đường chí cao, giờ đây, đã không có bất cứ đồ đằng Xích
Mẫu nào tồn tại.
Hứa Thanh và Nhị Ngưu, thành công.
Nhưng… Một cơn gió âm lãnh bỗng nhiên nổi lên, mang một loại lực nhân
quả nào đó không thể tránh khỏi, trực tiếp giáng lâm, rơi vào trong cảm giác
Hứa Thanh và Đội trưởng ở cửa lớn.
Ý chí của Hứa Thanh run lên, biển máu sụp đổ, ý chí bị luồng lực lượng quỷ
dị này trực tiếp đánh ra khỏi cánh cửa. Sau khi trở về thân thể, hắn phun ra một
ngụm máu tươi lớn.
Thân thể trong nháy mắt, lại trở nên đỏ đậm, rồi hóa thành giấy, huyết nhục
ở trong người cũng giống như thế, thân thể của hắn… Mắt trần có thể thấy được
đã trở thành người giấy.
Dù là linh hồn, cũng không cách nào tránh khỏi, vận mệnh cũng đều bị thay
đổi.
Mà thân thể sâu của Đội trưởng cũng giống như vậy, dưới lực lượng quỷ dị
này, tiếp tục sụp đổ. Cuối cùng sau khi hóa thành tiểu đồ đằng, hắn nhanh chóng
hóa giấy, gương mặt trong đó lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Tiểu sư đệ, đây là nguyền rủa Thần yếm, nguyền rủa Thần linh!”
“Ngươi kiên trì một chút trước đã, ta nghĩ cách hóa giải, sau đó giúp ngươi,
đồ chơi này cực kì khó chơi, vô cùng hung mãnh!”
Đội trưởng nói, đồ đằng lóng lánh ánh sáng xanh lam, hình thành vòng
xoáy, dốc hết sức đối kháng, càng có tiếng quỷ khóc sói tru truyền ra từ bên
trong vòng xoáy, phảng phất có rất nhiều tồn tại đếm không hết đang gầm thét
bên trong.
Mà mỗi một âm thanh gầm thét đều rung chuyển tâm thần, ẩn chứa lực
lượng kinh khủng.
Mắt Hứa Thanh lộ ra tia sáng sắc lạnh, nguyền rủa này xác thực hung mãnh,
vẻn vẹn trong thời gian mấy nhịp thở, nửa người hắn đã hóa giấy, giấy huyết sắc
kia vô cùng quái dị, còn không thèm để ý đến quyền hành Hồng Nguyệt của
chính Hứa Thanh.
Thậm chí Hứa Thanh triển khai Độc Cấm, cũng đều tốn công vô ích.
Dường như lời nguyền này không phải dựa vào vị cách, mà là một loại định
luật nhân quả nào đó, chạm đến hẳn phải chết.
Nhưng cũng có một vào chỗ tốt đối với Hứa Thanh. Đó chính là dao động
Thần tính của hắn bị ép về dưới nguyền rủa này, nhân tính bắt đầu trở về, cân
bằng lần nữa giáng lâm.
Thế nhưng nhân tính trở về, cũng không thể giải quyết lực nguyền rủa lan
tràn.
Hứa Thanh rõ ràng cảm thụ thân thể của mình đang bị thay đổi, linh hồn
cũng đều tối lại, vô tận âm lãnh bao phủ toàn thân. Một loại cảm giác tử vong,
không cách nào khống chế lan tràn tại trong nhận thức.
Dựa theo xu thế này, Hứa Thanh hiểu sợ là không đến trăm nhịp thở, mình
sẽ hoàn toàn hóa thành giấy, trở thành một người giấy đỏ.
“Lời nguyền này… Chưa hẳn không thể phá.”
Trong thời khắc nguy hiểm, Hứa Thanh nhắm hai mắt lại, Đinh 132 trong
thân thể bốc lên. Ý cảnh lãng quên hắn cảm ngộ ra bắt đầu lan tràn vào thời
khắc này, bao phủ thân thể của mình, cũng bao phủ Điện đường chí cao này, bao
trùm cả đồ đằng của Đội trưởng trên cánh cửa.
“A?” Đội trưởng đang dốc sức hóa giải nguyền rủa, sửng sốt một chút, sau
đó lộ ra nét mặt mờ mịt.
Lãng quên, có thể cắt đứt hết thảy nhân quả.
Bản thân nguyền rủa cũng chính là một bộ phận của nhân quả.
Cho nên chỉ cần vĩnh cửu xóa đi bị đoạn ký ức nguyền rủa này từ trên thân
và hồn, cũng sẽ chặt đứt tất cả nhân quả.
Đây là đối kháng giữa ý cảnh và Thần thuật!
Mà ý cảnh là phương thức được cho rằng có thể chống lại cùng Thần linh
vào thời đại Huyền U Cổ Hoàng của đại lục Vọng Cổ.
Thời gian, trôi qua.
Hai nén nhang sau, Hứa Thanh khoanh chân ngồi bên cạnh cánh cửa, mở
mắt, lộ ra vè mờ mịt.
“Vừa rồi, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trên cánh cửa, Nhị Ngưu cũng lộ ra gương mặt rất mờ mịt trong đồ đằng,
nhìn về phía Hứa Thanh.
“Đúng rồi, vừa rồi xảy ra chuyện gì nhỉ. Kỳ quái, ta hình như quên mất
chuyện gì, không được, ta phải suy nghĩ thật kỹ…”
Hứa Thanh nghe vậy sững sờ, hắn hoài nghi nhìn về phía cánh cửa điện
đường, lại nhìn về phía đồ đằng mà Đội trưởng biến thành. Ký ức sau cùng
trong đầu là hắn và Đội trưởng cùng cắn nuốt ảo ảnh Xích Mẫu thành công.
“Sau khi cắn nuốt, tại sao ta lại có cảm giác như tu hành ý cảnh lãng quên?”
Hứa Thanh nheo lại mắt, cảm thụ thân thể của mình, phát hiện hết thảy không
có vấn đề gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.