Quang Âm Chi Ngoại
Thời khắc này Hứa Thanh, trạng thái không quá tốt, hắn không biết thân thể
bây giờ của mình là một loại trạng thái hư ảo nào đó của thân xác, hay là linh
hồn ly thể.
Ba lần trước chết đi, khiến hắn giống như trải qua vô số luân hồi.
Giờ phút này suy nghĩ hơi trở ngại, rất nhiều ký ức đều lâm vào mơ hồ, duy
chỉ có nghi thức và lầu các dưới Thái Sơ Ly U trụ hạ năm đó, lại vô cùng rõ
ràng.
Trong lúc mơ hồ, tiếng hát hí khúc kia phảng phất đang vọng lại bên tai.
“Tiến thế bất lai, vãng sinh thường tại, tiễn tương tư họa trần ai…”
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn lên bia đá trước mặt, hắn bỗng nhiên hiểu cái
tên nghi thức mà đại sư huynh nói tới.
Vãng Sinh Táng Thần Vãng Sinh Táng Thần.
Đây là nghi thức thành Thần, nhưng không phải duy nhất.
Đây là lựa chọn của Xích Mẫu, cũng là lựa chọn của nữ tử trong Quỷ động,
mà người sau… Hiển nhiên đã tiến hành nghi thức này thật lâu.
“Thần linh ngủ say trong Quỷ động, là mục tiêu cướp đoạt của nàng, nàng
muốn mượn kỳ thành liền tự thân Thần linh vị cách.”
“Ngũ hành trong nghi thức Vãng Sinh Táng Thần này, theo thứ tự là kim
làm bào, mộc là ải, thủy là nịch, hỏa là phần, thổ là táng.”
“Như vậy tiếp the chính là thổ và hỏa.”
Hứa Thanh lộ vẻ mặt quả quyết, giơ tay lên, tiếp tục viết tên mình lên bia đá
trước mặt.
Chữ “Hứa” đã viết xong, còn có chữ “Thanh”.
Hắn đã cảm nhận được, tên viết lên tấm bia đá này không liên quan đến bút
viết, cho dù là bút viết đơn giản nhất, cũng cần trải qua hình phạt ngũ hành này.
Giờ phút này sau khi viết hai nét, thân thể Hứa Thanh ầm ầm đổ sụp, bốn
phía bỗng xuất hiện lượng lớn đất chôn, vùi thân thể hắn vào trong, không cách
nào chống cự, không thể né tránh.
Trong chớp mắt, bóng dáng Hứa Thanh biến mất, bị một ngôi mộ lẻ loi thay
thế.
Phần mộ này có bia mộ, nhưng lại không có chữ.
Đây là táng thi trong ngũ hành!
Mắt thấy như thế, cả đám tu sĩ bên trong xác phàm của Xích Mẫu đều nhìn
không chuyển mắt, trong lòng nổi sóng chập trùng. Thực sự là một màn này đều
là kinh đào hải lãng đối với tất cả mọi người.
Loại nghi thức này vượt qua nhận biết của bọn họ, chỉ có Tứ điện chủ và
mấy người dưới trướng hữu hạn có biết được đôi chút, nhưng cũng không biết
quá nhiều.
“Thần kiếp!” Tứ điện chủ thở sâu, nhưng hắn không hiểu, ngọn nguồn của
tất cả chuyện này, tại sao lại có loại nghi thức trong truyền thuyết này xuất hiện.
Đám người Ninh Viêm càng là như vậy, Linh Nhi nhiều lần không nhịn
được muốn tiến lên, đều bị U Tinh ngăn lại.
Trong khoảng thời gian này ở tiệm thuốc, U Tinh cũng có đổi mới khác biệt
đối với tiểu nha đầu Linh Nhi này.
Ngay khi mọi người dâng lên suy nghĩ trong lòng, thì ở bên ngoài bia đá
màu vàng kim giữa không trung, đất trên phần mộ chấn động, một bàn tay bỗng
duỗi ra từ bên trong, chậm rãi bò ra.
Người leo ra này chính là Hứa Thanh, nhưng quỷ dị là, theo Hứa Thanh leo
ra, đất trên phần mộ kia không hề động một chút nào, như thế Hứa Thanh và
phần mộ này không tồn tại trong cùng một không gian.
Mà thân thể của Hứa Thanh leo ra cũng hư ảo mơ hồ, phảng phất lúc nào
cũng có thể tiêu tán rơi, hắn đi từng bước một đến trước tấm bia đá, vẻ mặt mê
mang.
Loại tử vong vô số lần trong ý thức kia khiến cho cả người Hứa Thanh mỏi
mệt đến cực hạn, trí nhớ của hắn cũng đều mơ hồ, sinh mệnh cũng đều tối lại.
Giờ phút này dường như chỉ còn lại bản năng, giơ tay lên trước bia đá kia,
chậm rãi viết một nét còn lại cuối cùng.
Nhưng không thể hạ xuống, vì một biển lửa ầm ầm xuất hiện trên người
hắn, thân thể Hứa Thanh trong thiêu đốt kịch liệt chỉ còn lại một màu đen kịt,
chậm rãi đổ xuống, thành một bộ thi hài.
Đây là phần thi trong ngũ hành!
Trên bia đá, hai chữ “Hứa Thanh”, còn lại một nét.
Năm phương hướng xung quanh, mỗi hướng có một bộ xác phàm với kiểu
chết khác biệt, lộ ra quỷ dị, không nhúc nhích.
Cho đến khoảnh khắc tiếp theo, mắt Đội trưởng lộ ra u mang, hai tay nâng
lên, một cây quyền trượng xuất hiện trong tay hắn, chỉ về năm xác phàm dưới
tấm bia đá, miệng truyền ra tiếng ngâm xướng.
“Thần thượng sắc lệnh, siêu nhữ nhân hồn, phàm thuế nghịch khởi, quỷ mị
nhất thiết, ngũ sinh triêm ân.*”
(*Theo sắc lệnh của Thần, vượt qua hồn người, xác phàm dựng dậy, quỷ mị
hết thảy, năm kiếp được ơn)
(*Theo sắc lệnh của Thần, vượt qua hồn người, xác phàm dựng dậy, quỷ mị
hết thảy, năm kiếp được ơn)
Theo tiếng ngâm xướng vọng lại, Đội trưởng cất bước đến gần bia đá, đi lại
vòng quanh năm xác phàm của Hứa Thanh, càng chạy càng nhanh, âm thanh
cũng càng trở nên sục sôi, khiến cho thiên địa cả khu vực này biến sắc, gió nổi
mây phun.
“Nịch tử giả siêu, bào thi giả thăng, ải vong giả giải, táng thân giả thoát,
phần mệnh giả hoạt.”
(*Người chết chìm được qua, người bào thi được lên, người treo cổ được
cởi, người chôn thân được thoát, người thiêu mệnh được sống)
(*Người chết chìm được qua, người bào thi được lên, người treo cổ được
cởi, người chôn thân được thoát, người thiêu mệnh được sống)
Giờ khắc này, giống như sinh tử đang bị nghịch chuyển, ngay cả bầu trời
xác phàm của Xích Mẫu cũng đều nổ vang. Trong phút chốc, phong vũ lôi điện,
nhật nguyệt tinh thần, càng có tiếng nỉ non được dẫn động, như Thần linh gầm
nhẹ tứ phương.
Năm xác phàm của Hứa Thanh cũng đều rung động thân thể, trong mơ hồ
dường như có một luồng lực lượng kỳ dị, đang thức tỉnh trong thi thể của bọn
chúng.
Mà tốc độ của Đội trưởng cũng càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, gần
như không nhìn thấy bóng dáng của hắn, chỉ có tàn ảnh vờn quanh bia đá và
Hứa Thanh xác phàm, bay lượn từng vòng từng vòng, cuối cùng hóa thành một
tiếng quát khẽ, như Thiên lôi nổ tung.
“Sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh, thoát ly khổ hải, tái thế quy lai.”
(*Sắc lệnh cho cứu, nhanh chóng siêu sinh, thoát ly bể khổ, sống lại trở về)
(*Sắc lệnh cho cứu, nhanh chóng siêu sinh, thoát ly bể khổ, sống lại trở về)
Trong khoảnh khắc bốn câu này nói hết, thân thể Đội trưởng và xác phàm
Hứa Thanh dừng lại, từ xa nhìn lại, Đội trưởng hóa thành năm thân, giờ phút
này năm bóng dáng đều nâng thật cao quyền trượng trong tay, bỗng nhiên rơi
xuống xác phàm của Hứa Thanh.
Tiếng sấm bỗng nhiên bùng nổ.
“Trở về!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.