Quang Âm Chi Ngoại
Đội trưởng hét lớn một tiếng, nhất thời bốn phía dấy lên âm phong, âm lãnh
đến cực hạn, rơi vào trên thân người sống, sẽ run rẩy theo bản năng, càng giống
như Hoàng Tuyền bị mở ra trong thiên địa, truyền ra vô số tiếng quỷ khóc sói
tru.
Chớp mắt, năm xác phàm của Hứa Thanh đã cùng mở hai mắt ra, cho dù là
phần mộ mai táng, đất cũng lún xuống dưới, lộ ra hai mắt của thân thể bị chôn
vùi.
Ngay sau đó, năm xác phàm này đều tự đứng lên, rồi nhanh chóng tới gần
nhau, sau khi đụng chạm vào nhau, lại chồng lên nhau.
Cho đến năm thi dung hợp, không ngừng nhúc nhích, hình thành chân thân
đang nhắm mắt của Hứa Thanh.
Giờ khắc này, hắn dường như có khác biệt so với trước kia, nhưng lại rất
khó miêu tả. Rồi khi hai mắt bỗng mở ra, hắn thở sâu, trong lòng gợn sóng vô
tận.
Hắn vừa mới cảm nhận được sa vào tử vong, cảm giác thế giới mình ở một
màu đen kịt, bản thân mình bị lạc lối, trở thành một trong vô số vong hồn.
Cho đến khi tiếng ngâm xướng của đại sư huynh vọng lại bên tai, hắn thuận
theo chỉ dẫn của tiếng ngâm xướng kia, trở về từ chết hướng sống, nhưng giờ
phút này suy nghĩ vẫn cứ hỗn loạn.
Đội trưởng quát khẽ một tiếng.
“Tiểu sư đệ, còn không đi viết hết một nét cuối cùng của ngươi!”
Hứa Thanh nghe vậy ngẩng đầu, ngóng nhìn bia đá trước mặt, ngóng nhìn
kia một nét chữ con thiếu cuối cùng, tay phải bản năng nâng lên, bỗng vung lên,
viết nốt tên mình.
Hai chữ “Hứa Thanh” hoàn toàn được khắc trên tấm bia đá.
Giờ khắc này, bia đá lay động, ánh vàng lóng lánh, hội tụ trên tên của Hứa
Thanh, khiến cho màu sắc từ màu đỏ biến thành màu vàng kim.
Toàn thân Hứa Thanh chấn động. Ký ức mơ hồ của hắn, trong nháy mắt này
trở nên rõ ràng. Tất cả mê mang trong chớp mắt đã tiêu tán. Hết thảy hết thảy,
đều hiển hiện trong khoảnh khắc.
“Ta đang độ Thần kiếp!”
Mắt thấy Hứa Thanh thức tỉnh, đáy lòng Đội trưởng nhẹ nhàng thở ra, vội
vàng mở miệng.
“Tiểu sư đệ, ngươi không có Thần hỏa, đây cũng không phải Thần kiếp chân
chính, cho nên nghi thức mô phỏng này không cách nào hoàn thành đến cuối
cùng, nhưng không sao, Thần bia này có cơ sở thành Thần, có thể cướp đoạt lực
lượng Thần linh, vô cùng trân quý. Vật này chính là tạo hóa lớn nhất lần này
của ngươi!”
“Hiện tại chúng ta bỏ qua Thần hỏa, để lại tên ngươi trên Thần bia…”
“Đưa vào trong xác phàm của Xích Mẫu!”
“Coi nàng thành Cổ Thần, để lại ngươi ấn ký, dù trước mắt không cách nào
khống chế xác phàm này, nhưng tương lai không chừng có thể có một ngày
khống chế được.”
Đôi mắt Đội trưởng lộ ra sự điên cuồng.
“Tiểu sư đệ, cơ hội này, ngàn năm một thuở!”
Hứa Thanh ngẩng đầu ngóng nhìn bầu trời mà xác phàm của Xích Mẫu biến
thành, trong mắt lộ ra ý tưởng điên cuồng hơn cả Đội trưởng. Hắn lắc đầu.
“Đại sư huynh, đưa Thần bia này vào trong xác phàm của Xích Mẫu, có hơi
lãng phí, xác phàm dù sao chỉ là xác phàm.”
“Lần này, nếu mục tiêu của chúng ta là Xích Mẫu, như vậy ta muốn giữ lại
Thần bia này trước, tìm cơ hội… Đưa vào trong Hồng Nguyệt tinh thần, dùng
thứ này cướp đoạt Hồng Nguyệt mà Xích Mẫu muốn dung hợp!”
“Quyền hành Hồng Nguyệt, tuyệt không hai chủ!”
Hứa Thanh vừa nói ra lời này, mắt Đội trưởng đã lộ ra ánh sáng kỳ dị. Cho
dù là hắn, vào thời khắc này cũng cảm nhận được ý tưởng này của Hứa Thanh
điên cuồng đến mức nào.
Mà Hứa Thanh nói xong, hắn vung tay lên, lập tức bí tàng hư ảo huyễn hóa
ra sau lưng. Giữa lúc ầm ầm chuyển động, Tử Nguyệt trong đó lấp lánh, biển
máu vô tận lan tràn trên Tử Nguyệt, hóa thành vòng xoáy.
Vòng xoáy này bùng nổ từ bên trong bí tàng, hình thành lực hút, bao phủ
Thần bia màu vàng kim trước mặt Hứa Thanh.
Hút khẽ một chút, Thần bia trăm trượng này nháy mắt đã bị kéo đi vào, trực
tiếp xuất hiện trên Tử Nguyệt trong bí tàng của Hứa Thanh. Theo một tiếng nổ
vang, nó sừng sững trên đó.
Thần bia màu vàng kim lập tức khuếch tán, bao phủ toàn bộ Tử Nguyệt, rồi
năm xác phàm của Hứa Thanh huyễn hóa ra xung quanh Thần bia kia, phối hợp
với dao động của Tử Nguyệt, tắm rửa trong ánh sáng này. Ngũ hành ngũ hình,
đều tự có sự quỷ dị.
Nếu đặt ở thế giới bên ngoài, có tu sĩ nhìn thấy, tất nhiên sẽ dâng lên kinh
hãi, hoảng hốt vô cùng, giống như lúc Hứa Thanh trông thấy bức tượng Hồng
Nguyệt lần đầu tiên, bởi vì đó là bố cục của Thần linh.
Nhưng bây giờ, hết thảy đều là ở bên trong bí tàng của Hứa Thanh.
Mà theo Thần bia rơi xuống, theo bố cục Tử Nguyệt hình thành, kiếp của
Hứa Thanh… Rốt cục đã vượt qua!
Giờ phút này tu vi của hắn dâng lên, từ Nguyên Anh đại viên mãn trực tiếp
vượt qua đến cảnh giới Dưỡng Đạo, khí tức kinh người, sức chiến đấu cũng
tăng lên trên phạm vi rộng.
Dưỡng Đạo cảnh, cảnh giới đối với những người khác phải cần thời gian
nhất định mới có thể chậm rãi vượt qua, bởi vì Hứa Thanh đã sớm có thiên đạo,
nên quy tắc pháp tắc đã sớm hóa thành trong bí tàng của hắn.
Cho nên, hắn không cần.
Trong chớp mắt tiếp theo, bí tàng bùng nổ, bắt đầu vận chuyển, càng có
Nhật Quỹ hóa thành một lò lửa khồng lồ, kịch liệt đốt cháy.
Tiếng nổ vang, kinh thiên động địa.
Bí tàng cũng từ trong hư ảo nhanh chóng ngưng thành thực, trong chớp
mắt… Đã chân chính hình thành.
Tu vi của Hứa Thanh, cũng triệt để đột phá, bước vào Linh Tàng tầng một!
Từ xa nhìn lại, Hứa Thanh tóc dài bay múa, tuấn lãng phi phàm, bí tàng phía
sau ẩn chứa thế giới, lò lửa phun trào ngọn lửa cực nóng, khí thế như hồng, rung
chuyển bát phương.
Trong mấy chục vạn tu sĩ xung quanh, cũng có Linh Tàng, nhưng giờ phút
này bọn họ đều trợn mắt hốc mồm, đáy lòng nổi sóng vạn trượng.
Thực sự là bí tàng của Hứa Thanh, kinh thiên động địa trước nay chưa từng
có.
Mà điều càng khiến các tu sĩ rung động là sau lưng Hứa Thanh giữa không
trung, xung quanh cánh cửa đã được mở ra kia, vào thời khắc này bắt đầu mơ
hồ, có một tấm gương to lớn đang nhanh chóng huyễn hóa ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.