Quang Âm Chi Ngoại
Tấm gương này rất nhanh khuếch tán trên bầu trời, rộng lớn kinh người, tràn
ra ý chí cổ xưa tang thương. Mặt gương chiếu ra một ngọn núi cao lớn, có thể
thấy được mười vạn miếu thờ trên ngọn núi, trong mỗi một miếu thờ đều tồn tại
một tượng Thần.
Khí thế ngập trời!
Trong tấm gương, giờ phút này một bóng dáng xuất hiện, bóng dáng kia là
ông lão. Đó chính là khí linh của Nghịch Nguyệt Điện.
Hắn ở trong tấm gương, ngóng nhìn Hứa Thanh và Đội trưởng, cuối cùng
cúi đầu xuống, ôm quyền cúi đầu.
“Bái kiến chủ tử.”
Một lời một cái cúi đầu này, vô số tin tức liên quan tới Nghịch Nguyệt Điện
tràn vào trong đầu Hứa Thanh và Đội trưởng. Hai người bọn họ nhìn nhau, đồng
thời mở miệng.
“Chúng tượng… Quy vị!”
Theo lời nói của Hứa Thanh và Đội trưởng vang vọng, thân thể của bọn họ
đi vào bầu trời phản chiếu trong gương hồ, đi vào bên ngoài Điện đường chí cao
của Nghịch Nguyệt Điện, nhìn xuống hết thảy, như Thần linh.
Ngọn núi Nghịch Nguyệt Điện lập tức rung lắc.
Quyền hạn phong tỏa đến từ Nhất điện chủ cùng Ngũ điện chủ sau khi làm
phản, vào thời khắc này, trực tiếp bị Hứa Thanh và Đội trưởng xóa đi.
Bọn họ mới thật sự là Nghịch Nguyệt Chủ.
Dưới quyền hạn tối cao của Hứa Thanh và Đội trưởng, quyền hạn của tất cả
Phó điện chủ đều có thể tuỳ tiện trấn áp.
Giờ phút này, ngọn núi trong gương nổ vang, từng tòa miếu thờ trong đó lấp
lánh. Trong chớp mắt mười vạn miếu thờ phát ra ánh sáng chói mắt, óng ánh vô
cùng.
Giống như mười vạn ngôi sao, hóa thành biển sao, ngập trời bùng nổ.
Khí thế như hồng, rung chuyển dãy núi, chấn nhiếp càn khôn.
Càng có từng tầng từng tầng khí tức kinh người dâng lên trong mười vạn
miếu thờ này, hình thành dao động kinh khủng, vang vọng trên mặt gương, dấy
sóng đồng, thời cũng ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.
Thiên địa do xác phàm của Xích Mẫu biến thành, vào thời khắc này nồ ầm
ầm, khó mà tiếp tục co vào, không cách nào tiếp tục cắn nuốt, bị lực lượng của
Nghịch Nguyệt Điện ngăn lại!
Đây, chính là uy của nội tình Nghịch Nguyệt Điện.
Lời nói của Hứa Thanh và Đội trưởng không chỉ vang vọng mảnh thiên địa
trong xác phàm của Xích Mẫu này, còn có biển máu ở thế giới bên ngoài, còn
có bầu trời bát phương, vọng về Tế Nguyệt đại vực.
Chúng tượng, chính là tu sĩ của Nghịch Nguyệt Điện.
Quy vị, chính là trở về Nghịch Nguyệt Điện.
Trong chớp mắt, tu sĩ Nghịch Nguyệt trong quân phản kháng ở dãy núi Khổ
Sinh, tâm thần từng người như sấm sét nổ tung, thân thể của bọn họ mất khống
chế, nhanh chóng mơ hồ, biến thành hư ảo.
Như có một luồng lực lượng vô thượng giáng lâm trên thân mỗi một tu sĩ
Nghịch Nguyệt, hóa thành dẫn dắt, không nhìn nơi đang ở, không nhìn tu vi, hút
người trở về.
Hết tu sĩ này đến tu sĩ, thân thể biến mất trong hư ảo, khi xuất hiện lại đã ở
trong miếu thờ của mình ở Nghịch Nguyệt Điện, dung nhập vào bức tượng miếu
thờ, mở hai mắt ra, hiện ra thần thái.
Ở trong đó còn có Tứ điện chủ của Nghịch Nguyệt Điện, thân thể của hắn
cũng bị hút vào, xuất hiện trong Thần miếu của Phó điện chủ ở giữa không
trung.
Thế giới bên ngoài, càng là như vậy.
Đông bộ Tế Nguyệt đại vực, Đoan Mộc Tàng đang thoi thóp bỗng mở hai
mắt ra, vẻ mặt không cách nào tin nổi. Vào khoảnh khắc này, hắn nghe thấy bốn
chữ kia trong đầu.
Thân thể của hắn mơ hồ từng chút một, trong chớp mắt đã biến mất, lúc xuất
hiện lại, hắn đã trở về bên trong Nghịch Nguyệt Điện.
Tu sĩ Nghịch Nguyệt phân tán tại các nơi đại vực giống như Đoan Mộc
Tàng, cho dù trốn ở nơi nào, có thương tích thế nào, chỉ cần không tử vong,
thân thể của bọn họ đều sẽ tự bị hút đi.
Nhất là Tam điện chủ và mấy chục vạn người dưới trướng hắn bị tu sĩ Hồng
Nguyệt phong ấn vây khốn ở Bắc bộ Tế Nguyệt, giờ phút này toàn bộ tu sĩ
Nghịch Nguyệt trong đó đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng nghe thấy âm thanh uy
nghiêm truyền ra từ trong đầu.
Dưới âm thanh này, số lớn tu sĩ Nghịch Nguyệt bao gồm cả Tam điện chủ,
toàn bộ biến mất.
Lúc xuất hiện lại, họ đang ở trong miếu thờ của mình tại Nghịch Nguyệt
Điện.
Hết thảy chuyện này nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ phát sinh trong
khoảnh khắc. Thời gian nháy mắt, tại ngọn núi trong ảnh ngược của mặt gương,
cánh cửa miếu thờ lần lượt mở ra trong tiếng ầm ầm.
Mấy vạn tượng thần đều đi xuống Thần đài của mình vào thời khắc này, đẩy
ra cánh cửa miếu thờ, cất bước đi ra.
Những tượng Thần này có tạo hình khác nhau, mỗi một bức đều có khí thế
như hồng, cực kì kinh người, trong lòng đều đang dâng lên suy nghĩ.
Có rung động, có mờ mịt, có hoảng sợ, có kích động.
Trên bầu trời, miếu thờ của chín Phó điện chủ cũng là như thế.
Miếu thờ của Tứ điện chủ mở ra, hắn biến thành tượng thần uy vũ, mang
hào quang óng ánh, đi ra khỏi điện. Miếu thờ của Tam điện chủ bên cạnh hắn,
giờ phút này cũng mở ra theo. Một bức tượng thần Nộ Mục Kim Cương, mang
uy áp kinh khủng, bước ra khỏi Thần miếu.
Thế nhưng so với Tứ điện chủ, nét mặt Tam điện chủ càng có vẻ rung động
mãnh liệt.
Thậm chí ngay cả Nhất điện chủ và Ngũ điện chủ làm phản, còn có một bộ
phận tu sĩ Nghịch Nguyệt lựa chọn làm phản theo bọn họ, cũng khó mà trốn
thoát, bị cưỡng ép kéo vào trong Nghịch Nguyệt Điện.
Giờ phút này theo miếu thờ mở ra, hai vị Phó điện chủ làm phản này cũng
xông ra giống như vậy. Vẻ mặt bọn họ tái mét, trong lòng kinh hãi, thực sự là
hết thảy chuyện này quá ngoài ý muốn, quá đột nhiên đối với bọn họ.
Mà sự xuất hiện của bọn họ, cũng lập tức dẫn tới ánh nhìn căm tức và sát ý
của những người khác.
Nhưng giờ phút này, không có ai biến sát ý này thành hành động, bởi vì so
với hành vi của hai Phó điện chủ làm phản này, điều bây giờ dẫn động tâm thần
của tất cả tu sĩ Nghịch Nguyệt, là Điện đường chí cao trên bầu trời kia!
Thế là tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu theo bản năng, nhìn
về phía bầu trời.
Điện đường chí cao, cánh cửa đã mở ra, vô tận ánh sáng khuếch tán từ bên
trong, chiếu rọi tứ phương, phảng phất hóa thành mặt trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.