Quang Âm Chi Ngoại
Hứa Thanh gầm nhẹ một tiếng. Từng tượng Thần tràn ra khí tức viễn cổ này,
mang ý chí Nghịch Nguyệt của chính mình, mang thù hận, toàn bộ xông ra,
bước vào mặt gương, đánh tới tu sĩ Hồng Nguyệt tiến đến.
Đại chiến, bùng nổ.
Mà bản thân Nghịch Nguyệt Điện biến thành khí linh, càng bước ra một
bước, đi thẳng đến Điện hoàng.
Trong lúc nhất thời, giết chóc kinh người, tiếng thuật pháp điếc tai nhức óc.
Hứa Thanh ngẩng đầu, ngóng nhìn chiến trường thế giới bên ngoài, chậm rãi
mở miệng.
“Đặc xá, cho tu sĩ thí luyện thất bại kỷ nguyên này!”
Hắn vừa nói ra, trước mặt hắn xuất hiện gợn sóng, từng bức tượng bị đóng
băng của các tộc, toàn bộ xuất hiện, trong đó còn có chân thân của Đội trưởng.
Được Hứa Thanh đặc xá, những bức tượng này lập tức vỡ vụn, một luồng
khí tức kinh khủng bùng nổ ra từ bên trong.
Khí tức bùng nổ, rung chuyển phong vân, hình thành một mảnh mông lung,
bao phủ bức tượng các tộc đang vỡ vụn nơi này vào trong.
Người ngoài không nhìn rõ.
Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, trong cơn mông lung kia, tồn tại hết thảy hai
mươi ba bức tượng!
Sự xuất hiện của bọn họ khiến tâm thần tu sĩ dãy núi Khổ Sinh ào ào chấn
động, thực sự là khí tức hỗn hợp lại với nhau này, hùng hậu ngập trời, làm
phong vân biến sắc.
Đối với tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, cũng là như thế, nhất là một vài người cũ
của Nghịch Nguyệt Điện càng ngưng thần nhìn lại.
Kẻ bị chấn động giống vậy còn có tu sĩ Hồng Nguyệt, chiến trường chém
giết này cũng bởi những bức tượng đó xuất hiện mà chấn động.
Thế nhưng, trong vùng khí tức kinh khủng đến từ tượng bằng này, còn trộn
lẫn một sợi dao động Nguyên Anh …
Dao động này giống như một dị loại, lẫn lộn trong đó, vừa dễ thấy, cũng
không nổi bật.
Đồng thời hắn cũng là người đầu tiên thức tỉnh, đi ra khỏi mông lung.
Đó chính là thân xác của Đội trưởng.
Sự xuất hiện của hắn khiến rất nhiều người bất ngờ, vô cùng kinh ngạc,
nhao nhao không hiểu, với tu vi như vậy, làm sao có thể bị phong ấn…
Thực sự là tu vi của hắn khi so sánh với những bức tượng khí tức kinh
khủng phía sau kia, chênh lệch quá lớn, khiến cho không ai có thể không chú ý.
Dưới vạn chúng chú mục này, Đội trưởng đi ra mặt không biểu cảm, đi
thẳng đến bên cạnh Hứa Thanh, trong chốc lát đã dung hợp quy nhất cùng hồn
ảnh của mình, sau đó mở hai mắt, lộ ra thần thái, duỗi lưng một cái.
“Thoải mái!”
Hứa Thanh nhìn lướt qua, không nói chuyện. Đám người ở thế giới bên
ngoài tận mắt thấy một màn này, cũng chấn động, nếu không phải đang ở trên
chiến trường, tất nhiên sẽ có vô số lời thì thầm suy đoán.
Đội trưởng nhướn lông mày lên, đang muốn mở miệng nói mấy lời cố làm
ra vẻ huyền bí, nhưng vào lúc này, chỗ bức tượng vọng lại âm thanh kẹt kẹt, bức
tượng bị đóng băng thứ hai hoàn toàn vỡ vụn, đi ra từ bên trong.
Đây là một dị tộc, toàn thân trên dưới mọc đầy vảy, giữa mái tóc dài màu
xanh lam bay bổng, hắn mờ mịt nhìn bốn phương.
“Ta… Khôi phục rồi.”
Thời khắc âm thanh thì thào vang vọng, một luồng dao động Quy Hư tầng
hai bỗng nhiên bùng nổ trên người hắn, hình thành tiếng nổ vang, khí thế kinh
người, đám người ở bên ngoài cũng rối rít ngưng thần.
Mà cảm ứng đến từ tâm thần làm dị tộc thức tỉnh này hiểu được vị trí thời
đại của mình, cũng hiểu ra nguyên do khôi phục, thế là hắn nhìn về phía Hứa
Thanh.
“Nguyện vì Nghịch Nguyệt mà chiến!”
Khoảnh khắc âm thanh của hắn truyền ra, trong cơn mông lung, bóng dáng
thứ ba đi ra.
Bóng dáng này cũng là dị tộc. Mỗi một bước hạ xuống, lại đều có tiếng sấm
nổ ầm ầm, phảng phất bước chân của hắn là do Thiên lôi biến thành, cuối cùng
hắn xuất hiện trong mắt mọi người.
Thân hình cao lớn, tóc dài như rắn, phía sau còn kéo lê một cái đuôi xương
to lớn, sự xuất hiện của hắn lập tức liền gây nên một vài tiếng kêu kinh ngạc.
“ tộc Thiên Quỷ!”
“Tộc này thế mà còn có tộc nhân tồn tại!”
tộc Thiên Quỷ, là một tộc đàn đã diệt sạch của Tế Nguyệt đại vực. Truyền
thuyết tộc này vốn đời đời là Thần sứ Hồng Nguyệt, chưởng quản lực lôi đình
của đại vực, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân không biết, lựa chọn phản Hồng
Nguyệt.
Sau đó bị Thần điện diệt tộc.
“Rốt cục, thức tỉnh rồi.”
Đại hán tộc Thiên Quỷ này thì thào, âm thanh cũng nổ ầm ầm như lôi đình.
Khoảnh khắc đi ra, hắn bỗng nhìn về phía tu sĩ Hồng Nguyệt và Điện hoàng bên
ngoài, hai mắt phát ra sát khí mãnh liệt, sau đó hắn nhìn về phía Hứa Thanh,
nhíu mày.
“Ngươi chính là Nghịch Nguyệt Chủ, Nhân tộc suy nhược như thế, sao có
thể đảm nhiệm lúc này!”
Hứa Thanh nhìn về phía đại hán tộc Thiên Quỷ này với ánh mắt bình tĩnh,
vừa muốn mở miệng, nhưng vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng truyền ra từ
một trong những bức tượng trong nơi mông lung này.
“Tiểu quỷ đầu, vì sao Nhân tộc không thể đảm nhiệm Nghịch Nguyệt Chủ?”
Âm thanh này xuyên kim nứt đá, thời khắc truyền ra, cho dù là dị tộc tóc
lam hay là đại hán tộc Thiên Quỷ, đều thay sắc mặt, cùng nhau nhìn lại. Ngay
cả Tứ điện chủ ở bên ngoài, sau khi cũng nghe được âm thanh này, hơi thở đều
trở nên dồn dập, nhìn sang.
Trong nơi mông lung, bóng dáng thứ tư bước từng bước một đi tới, còn kèm
theo tiếng vang chói tai của binh khí ma sát với mặt đất.
Vị thứ tư này, là Nhân tộc!
Một bộ áo bào tàn tạ, một vết sẹo to lớn từ mi tâm nối đến phần eo, càng
kèm theo hung ý kinh người, hắn kéo một thanh trường đao mục nát, đi vào thế
gian.
Thanh trường đao kia tỏa ra sát khí kinh người, giống như một đao rơi
xuống là có thể đánh nát thiên địa.
Sự xuất hiện của hắn làm cho vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi,
ngay cả Điện hoàng cũng đều híp mắt lại.
“Ngươi quả nhiên không chết, Lý Tiêu Sơn!”
Mắt Tứ điện chủ lộ ra vẻ chấn kinh, hắn nhìn ông lão đi tới, run giọng nói.
“Sư tôn!”
Ông lão này đúng là sư tôn của Tứ điện chủ, mà trong lòng Tứ điện chủ
dâng lên suy nghĩ. Hắn nhớ rõ ràng sư tôn đã tọa hóa, lại trước khi tọa hóa, cho
mình tư cách thăng lên Thần điện thứ tư.
Ánh mắt ông lão rơi vào chỗ Tứ điện chủ, hắn khẽ gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.