Quang Âm Chi Ngoại
Trong đó cũng bao gồm cả Điện hoàng, còn có xác phàm của Xích Mẫu, đều
trong một trảo của bàn tay lớn màu đen này, bị nó bao phủ.
Sau đó, nó chậm rãi dâng lên, mang theo cả đám người, cắm vào trong
huyết hồ trên trời.
Nó đến, không cách nào bị ngăn cản, nó rời đi, khó mà bị ngăn cản.
Tất cả mọi người, bao gồm Hứa Thanh và đội trường ở trong, đều chỉ có thể
trơ mắt nhìn bàn tay to kia biến mất trong huyết hồ, cho đến khi bên trong huyết
hồ lộ ra một đôi mắt vàng kim, cách nước hồ, lạnh lùng nhìn về phía mặt đất, lại
nhìn về phía bầu trời nơi xa.
Sau đó, hai mắt màu vàng óng khép kín, hình chiếu huyết hồ trên trời cũng
tiêu tán theo.
Trận chiến này, kết thúc.
Sau khi bầu trời khôi phục, uy áp và trói buộc đến từ bàn tay Thần linh này
cũng lập tức biến mất, nhưng sóng lớn đến từ trong tâm thần mọi người lại chưa
dừng lại, ngược lại bởi vì cặp mắt vàng kim kia, làm tất cả mọi người áp lực
theo bản năng.
“Đó là ai…”
Tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, đều tự im lặng, nhưng trong lòng bản năng hiện
ra câu hỏi này.
Mà đáp án, thật ra bọn họ đều có, nhưng lại không cách nào tin tưởng.
“Thần tử…” Lý Tiêu Sơn khàn khàn mở miệng.
“Thần tử ta nhìn thấy ở thời đại kia, không đáng sợ như thế.” Thần Tước Tử
nhíu mày, chậm rãi thốt ra lời.
“Cảm giác hắn đem đến cho ta đã vô hạn tiếp cận Thần linh.”
Bốn phía yên tĩnh.
Rõ ràng đây là một trận thắng lợi, nhưng bàn tay Thần tử xuất hiện trong
huyết hồ lại làm cho chúng sinh nơi đây dâng lên cảm giác bất lực trước nay
chưa từng có, thế là từng người theo bản năng nhìn về phía Hứa Thanh và Nhị
Ngưu.
Nhưng rất nhanh, trong những ánh mắt này xuất hiện một chút thất vọng và
bất đắc dĩ.
Nghịch Nguyệt Điện dù xuất hiện Nghịch Nguyệt Chủ, nhưng chủ này… Tu
vi quá yếu.
Một Linh Tàng, một Nguyên Anh.
Tu vi như thế, làm sao có thể đảm nhiệm Nghịch Nguyệt Chủ, làm sao có
thể dẫn đầu tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện tiếp tục đi trên con đường nghịch thiên
này…
Lại càng không cần phải nói Hồng Nguyệt tinh thần nơi xa đã chiếm hơn
nửa bầu trời, nhiều nhất một, hai tháng, Xích Mẫu sẽ chân chính đến.
Lúc kia, đối mặt Xích Mẫu cắn nuốt, chúng sinh chỉ có thể đắng chát, không
có bất cứ hi vọng gì.
Cho dù hai Nghịch Nguyệt Chủ này có quyền hạn, nhưng loại tu vi này
không cách nào phục chúng, cũng rất khó khiến người ta đi theo từ tận đáy
lòng, thế là dần dần, ánh mắt tu sĩ Nghịch Nguyệt dịch chuyển khỏi từ chỗ Hứa
Thanh.
Một bộ phận nhìn về phía Tứ điện chủ, một bộ phận nhìn về phía Tam điện
chủ, một bộ phận tới gần Lý Tiêu Sơn, một bộ phận hội tụ bên cạnh Thần Tước
Tử.
Trong đó, cũng bao gồm những thiên kiêu được giải phong ấn kia.
Bọn họ dù được giải phong ấn, nhưng trên thực tế cũng rất phức tạp, cũng
không phục đối với Nghịch Nguyệt Chủ. Cuối cùng, bọn họ cho rằng hai người
Hứa Thanh không đủ tư cách.
“Đa tạ Nguyệt Chủ vào thời khắc mấu chốt, khiến cho ta và người dưới
trướng có thể tiến vào trong Nghịch Nguyệt Điện, nhưng còn xin tản ra gia trì,
ta muốn về Bắc nguyên, cùng con dân nơi đó, đi đến cuối quãng đời còn lại
này.”
Tam điện chủ nhìn về phía Hứa Thanh, bình tĩnh mở miệng.
Hứa Thanh im lặng, Tứ điện chủ nhíu mày, đi ra mấy bước, phát ra âm
thanh trầm thấp.
“Tam điện hạ, bây giờ Nghịch Nguyệt có chủ, nhưng vào lúc chúng ta quật
khởi, ngươi…”
“Lão tứ, có hi vọng sao?” Tam điện chủ than nhẹ một tiếng, mặt mũi tràn
đầy mỏi mệt, ngắt lời Tứ điện chủ.
“Với tu vi của Nguyệt Chủ, tư lịch của Nguyệt Chủ, chúng ta không cách
nào đối kháng Hồng Nguyệt, thậm chí ta cũng không biết lai lịch của vị Nguyệt
Chủ này, có lẽ, hắn không phải tu sĩ của vực này.”
Câu nói này mới vang ra, không ít tu sĩ Nghịch Nguyệt đều kinh nghi, mà
Tam điện chủ nói đến đây, nhìn về phía Hứa Thanh.
“Nguyệt Chủ, mời tản ra gia trì, nếu không muốn, thì cứ phong ấn ta đi.”
Lời của hắn cho thấy thái độ, hắn sẽ không phản kháng Hứa Thanh, nhưng
hắn không tán đồng.
Tam điện chủ nói xong, có hơn vạn tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện phía sau hắn
dồn dập cúi đầu. Bọn họ là người dưới trướng Tam điện chủ, đi theo hắn một
đường, giờ phút này đương nhiên cũng lựa chọn con đường giống như hắn.
“Ta cũng như thế.”
“Nguyệt Chủ, nếu việc đã đến nước này, không có ý nghĩa gì.”
Trong tu sĩ được giải phong ấn, có bảy tám vị bình thản mở miệng.
Lý Tiêu Sơn há miệng muốn nói gì, nhưng nhìn Hứa Thanh và Nhị Ngưu
một chút, cuối cùng thở dài.
Tu vi, quá thấp.
Thần Tước Tử mặt không biểu cảm, không nói gì.
Tứ điện chủ thở dồn dập, nhìn Hứa Thanh, bỗng nhiên cất bước đi tới, kiên
định đứng bên cạnh Hứa Thanh.
Càng nhiều tu sĩ Nghịch Nguyệt, giờ phút này đều không hề động, trong
lòng bọn họ cũng có chần chờ, lựa chọn quan sát.
Mắt thấy như thế, Đội trưởng nhướn lông mày, vừa muốn mở miệng, nhưng
Hứa Thanh đi ra một bước, nhìn về phía Tam điện chủ.
“Tu vi của ta quả thực không đủ, ta cũng không phải tu sĩ vực này.”
Hứa Thanh lời nói mới ra, tu sĩ Nghịch Nguyệt xung quanh lập tức truyền ra
tiếng xôn xao. Bản thân chuyện người ngoài trở thành Nghịch Nguyệt Chủ đã
khiến những tu sĩ Nghịch Nguyệt này không thể tiếp nhận được.
“Ngươi quả nhiên không phải người vực này.” Tam điện chủ nhìn qua Hứa
Thanh, trầm giọng mở miệng.
“Có phải là tu sĩ bản vực hay không, không quan trọng, vào thời khắc mấu
chốt ngăn cơn sóng dữ, hắn chính là Nguyệt Chủ!” Tứ điện chủ lộ vẻ mặt
nghiêm nghị, âm thanh trầm thấp, lộ ra sự kiên định.
Tam điện chủ nghe vậy thì lắc đầu.
“Việc này ta không giải thích với ngươi, cũng quả thật là Nguyệt Chủ ra sức,
nhưng hắn không đủ tư cách, càng không đủ danh vọng. Ta không tin phục,
người dưới trướng ta không tin phục, rất nhiều đạo hữu của Nghịch Nguyệt
Điện cũng khó có thể tin phục.”
“Thà rằng cứ tiếp tục như vậy đi, lòng ta tiếc nuối.”
Tam điện chủ lắc đầu, quay người đi đến hướng Nghịch Nguyệt Điện, hắn
muốn lựa chọn trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.