Quang Âm Chi Ngoại
Mặt đất hòn đảo lay động kịch liệt, ngoài ba tòa miếu thờ cổ xưa kia và tám
tòa miếu tràn ra ánh đỏ, Thần điện ở chỗ khác đều ầm ầm đổ sụp, lõm xuống
trong một chớp mắt này.
Hóa thành vòng xoáy, hình thành hang động.
Phóng mắt nhìn lại, hang động trên toàn bộ hòn đảo không dưới mấy ngàn.
Từng chùm huyết quang, bất thình lình tràn ra từ trong những hang động
này. Từng con huyết thú mà Hứa Thanh gặp phải ở đại mạc lúc ban đầu nhảy ra
từ trong những hang động này, một.
Bọn chúng hình dáng dữ tợn, vô cùng hung thần.
Lít nha lít nhít, số lượng nhiều đến mức hóa thành một mảnh biển thú liên
miên bất tuyệt.
Giống như trong lòng đảo này hoàn toàn trống rỗng, bản thân nó chính là
một hang động khổng lồ, chứa đựng huyết thú đếm không xuể.
Khoảnh khắc xuất hiện, miệng của bọn chúng truyền ra tiếng gào thét khát
máu, âm thanh này lộ ra điên cuồng, đói khát và tham lam.
Từ bốn phương tám hướng, bây lên trời, cưỡi biển máu phóng đi về giữa
chiến trường giữa không trung.
Những nơi đi qua, một mảnh màu đỏ, tu sĩ Nghịch Nguyệt mắt thấy một
màn này, cảm xúc đều dao động, biểu cảm tới tấp nghiêm nghị.
Đội trưởng nheo mắt lại, nhìn về phía Điện hoàng, truyền âm với Hứa
Thanh.
“Tiểu A Thanh, lão quỷ này quá cẩn thận, chúng ta phải nghĩ cái biện pháp
để hắn tới, sau đó ngươi cứ nhìn là được rồi, ta có biện pháp đối phó tên giặc
trộm mắt này.”
Hứa Thanh nghe vậy gật đầu, nhìn phía huyết thú đếm không hết dưới kia,
mắt lộ ra một vệt ánh đỏ như máu.
Đối với những huyết thú này, không ai hiểu rõ hơn hắn. Dù sao mấy tháng
này, chúng bị hắn nuôi nhốt ấp ra rất nhiều. Vả lại lúc trước khi hắn gặp được
chúng lần đầu tiên, tu vi vẫn chỉ là Nguyên Anh, chỉ bằng quyền hành đã khiến
lượng lớn huyết thú quỳ lạy Thần phục.
Giờ phút này tu vi của hắn hoàn toàn khác lúc trước, vượt xa quá nhiều, cho
nên Hứa Thanh không chần chờ chút nào, quyền hành Hồng Nguyệt trong thân
thể dâng lên, bí tàng sau lưng ầm ầm huyễn hóa ra.
Mặt trăng trên trời bên trong tỏa ra ánh trăng, tràn ra bí tàng, lấy hắn làm
trung tâm sáng tỏ khắp mặt đất hòn đảo.
Ánh trăng chiếu rọi khắp nơi, mặt đất đỏ lên, tất cả huyết thú cùng dừng lại,
bản năng nhìn về phía Nghịch Nguyệt Điện. Con nào cũng nôn nóng phát ra
tiếng gầm thét, như đang giãy dụa, lại như hoảng sợ, phảng phất trong mắt bọn
chúng, nơi ánh mắt nhìn đến, có tồn tại chí cao nào đó đối với bọn họ.
Một màn này khiến toàn bộ hai bên trên chiến trường kinh hãi, vẻ mặt Điện
hoàng lần đầu tiên biến đổi, hắn nhìn về phía Nghịch Nguyệt Điện.
Dưới ánh mắt của bọn họ, bóng dáng Hứa Thanh phiêu dật, như quân
vương, từng bước một đi ra từ trong kính Nghịch Nguyệt.
Theo Hứa Thanh đi ra, huyết thú giống như thủy triều trên chiến trường
càng trở nên xao động, dao động tâm tình giãy dụa và hoảng sợ vô cùng rõ ràng
trên thân chúng nó.
Bọn chúng bản năng phát ra tiếng gào thét, gai trên thân chúng càng bất giác
nhanh chóng dựng lên, đồng tử huyết sắc trong mắt từng con co lại, càng có một
vài con bực bội cào mặt đất, thân thể run rẩy.
Đây là một loại áp chế đến từ quyền hành Hồng Nguyệt, giống như huyết
mạch.
Trước lúc này, chỉ có Xích Mẫu và Thần tử có thể điều khiển mấy con huyết
thú này, khiến cho chúng nó nghe lệnh mà hành động. Người ngoài không cách
nào làm được, cho dù là Điện hoàng, cũng không thể hạ lệnh quá nhiều.
Nhưng hôm nay, Hứa Thanh xuất hiện, hắn cũng có tư cách giống như Xích
Mẫu và Thần tử.
Ngày đó tại Thanh Sa đại mạc, Hứa Thanh đã từng thử rồi, mà bây giờ tu vi
của hắn tăng lên biên độ lớn. Tu vi Linh Tàng bí tàng thứ nhất khiến cho quyền
hành Hồng Nguyệt của hắn càng thêm mênh mông, sự trấn áp vô hình đến từ
thượng vị cũng càng rõ ràng hơn.
Bước mấy bước, Hứa Thanh đã đi ra khỏi kính Nghịch Nguyệt, toàn thân
tràn ra vô số giọt máu hội tụ thành một mảnh vòng xoáy huyết sắc xoay quanh
thân thể.
Giữa chuyển động ầm ầm, khí tức thượng vị toàn lực phóng thích lên trời
xuống đất.
Trong lúc nhất thời, bầu trời lại đỏ, mặt đất cũng bị máu nhuộm, nhưng
mảnh ánh sáng màu đỏ này lại không mang đến sự che chở và chúc phúc cho tu
sĩ Hồng Nguyệt, mà là vô cùng vô tận hoảng sợ cùng kinh hãi.
Không phải tất cả tu sĩ Hồng Nguyệt đều từng nghe nói về chuyện liên quan
tới Hứa Thanh. Đối với đại bộ phận tu sĩ Hồng Nguyệt, trên thực tế bọn họ cũng
không rõ ràng ý nghĩa chân chính của Hứa Thanh.
Thế là, giờ khắc này ánh đỏ và quyền hành tràn ra từ trên thân Hứa Thanh,
còn có vị cách có thể sánh bằng Thần tử ép đến, khiến tu sĩ phần lớn Hồng
Nguyệt trong này kinh hãi.
Vô số người chấn động, vẻ mặt tái mét. Những tu sĩ Hồng Nguyệt này có
thể rõ ràng cảm nhận được tín ngưỡng trong cơ thể mình, bây giờ bị mất khống
chế mà sôi trào, dường như đang nói cho bọn họ, người trước mắt chính là một
trong những ngọn nguồn tín ngưỡng.
Cảm giác hoang đường này lập tức làm cho đáy lòng tu sĩ Hồng Nguyệt nơi
đây, nổi sóng lớn vạn trượng.
Mà so với bọn họ, huyết thú dựa vào trực giác cùng bản năng đi làm việc,
suy nghĩ của bọn nó lại đơn giản rất nhiều, giờ phút này huyết thú ở bát phương
đều rung động.
Dần dần xao động tiêu tán, thay thế bằng hàng phục, từng con cúi đầu
hướng về Hứa Thanh, lộ ra ý vị thuận theo.
Phóng mắt nhìn lại, trên bầu trời, dưới mặt đất, vô số huyết thú quỳ mọp
xuống.
Những con huyết thú dữ tợn này như yêu ma chạy ra từ địa ngục, nhưng cho
dù trước đó bọn chúng khát máu thế nào, tàn bạo thế nào, đói khát thế nào,
trước mắt… Đều cúi đầu cúng bái theo bản năng, như gặp mặt quân chủ.
Mà Hứa Thanh bọn chúng cúng bái, giờ phút này đang đứng bên ngoài kính
Nghịch Nguyệt, tóc dài phất phới trong gió.
Dung nhan tuấn lãng của hắn mang nét lạnh lùng, lại hoàn mỹ như được
điêu khắc, phối hợp với vòng xoáy huyết sắc bên ngoài thân thể…
Trong chốc lát, thậm chí có người thất thanh la lên.
“Thần tử?”
Hứa Thanh thời khắc này, quả thực, thấy thế nào cũng giống như Thần tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.