Quang Âm Chi Ngoại
Nhưng đáng tiếc, đám người Thế tử xuất hiện, khiến nghi thức chắc chắn
thành công của Thần tử xuất hiện ngoài ý muốn.
Giờ phút này thiên địa nổ vang, sông dài cuồn cuộn, trong bọt nước có thể
thấy được từng màn hình ảnh viễn cổ, trong đó có bóng dáng đám người Thế tử,
cũng có thân hình của Đội trưởng.
Trong một bọt nước bên trong nó, Hứa Thanh biến mất tại trường hà đang
hiển lộ.
Trong chớp mắt hắn xuất hiện, toàn thân tu vi lập tức vận chuyển, âm thầm
cảnh giác, mắt lộ ra tinh mang, ngóng nhìn tứ phương.
Đây là một thế giới lạ lẫm, bầu trời sáng sủa, vạn dặm không mây, không
trung màu xanh lam như tơ lụa, cho người ta một loại cảm giác tâm thần thanh
thản.
Gió thổi tới, mang theo hương thơm ngọt của cỏ cây, càng có cảm giác nhẹ
nhàng, rơi vào trên người tràn đầy mềm mại, phảng phất có thể thấm vào trong
tim.
Mặt đất một mảnh xanh tươi, thực vật tươi tốt, đồng thời cũng có linh khí
nồng nặc tràn ngập trong thiên địa này.
Từ xa nhìn lại, thậm chí có nơi linh khí đều hóa thành sương mù, khiến cho
cả thế giới này như là tiên giới. Có thể thấy được lượng lớn linh thú chạy trong
dãy núi, còn có tiên cầm lượn vòng trên bầu trời, phát ra âm thanh to rõ.
Như là thiên âm.
Trên đất còn có sông dài, nước sông trong veo, con cá màu mỡ, toàn bộ thế
giới như đào viên, là nơi cả đời này Hứa Thanh chưa từng thấy được.
Thế giới của hắn tràn ngập dị chất, Thần linh nghỉ lại, linh khí bị lẫn lộn như
độc, chúng sinh thê thảm như súc sinh.
Mà nơi này, hoàn toàn khác biệt.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
“Thần Linh tàn diện…”
Trên bầu trời, một quái vật khổng lồ tồn tại vĩnh hằng trong trí nhớ của hắn,
lại không có trong thế giới này!
Thần Linh tàn diện, còn chưa tới.
“Tiết điểm này, toàn bộ đại lục Vọng Cổ còn không trải qua đại nạn, Huyền
U Cổ Hoàng vẫn thống trị toàn bộ Vọng Cổ như cũ. Nhân tộc ở thời điểm này…
Thuộc về tộc đàn chí cao của Vọng Cổ.”
Hứa Thanh thì thào, đi thẳng về phía trước, hắn muốn tìm tới Thần tử đột
phá ở gần đây.
Mà theo hắn tiến lên, hắn lướt qua giữa từng con tiên cầm bay múa phía
trước, nhưng rất nhanh bọn chúng đã bay tới một lần nữa, vờn quanh Hứa
Thanh, lộ ra ý thân thiết.
Linh thú trên mặt đất cũng là như thế, sau khi nhìn đến Hứa Thanh, con nào
cũng phát ra tiếng kêu, như đang cúng bái.
Chúng nó đang bái, Nhân tộc.
Đối với một màn này, trong lòng Hứa Thanh dâng lên gợn sóng, hắn nghĩ
tới địa vị hèn mọn của Nhân tộc ở thế giới bên ngoài.
Mà trong tiết điểm thời gian này, hết thảy đều khác biệt, non xanh nước biếc
nơi này, linh thú tiên cầm nơi này, đều lộ ra cảm giác bình thản.
Hứa Thanh ngóng nhìn bát phương, hắn rất muốn đi đến nơi xa hơn, nhìn
xem mảnh thế giới không trải qua hạo kiếp này.
Nhưng hắn hiểu được, điều quan trọng nhất bây giờ là chém giết Thần tử.
Thế là Hứa Thanh thở sâu, thân thể lóe lên, phi nhanh về phía trước.
Không đeo quả cầu sắt, giờ phút này Hứa Thanh khẽ động đậy, tốc độ rất
kinh người, để lại tàn ảnh, chớp mắt đã đi xa.
Hắn tản ra thần thức, dốc hết sức tìm kiếm, cái bóng dưới chân càng nhanh
chóng khuếch tán, cùng tìm kiếm theo.
Một nén hương sau, Hứa Thanh hóa thành trường hồng trên bầu trời, bóng
dáng dừng lại, bỗng quay đầu nhìn về phương đông.
“Ở nơi đó!”
Nơi ánh mắt hắn nhìn đến có dao động Linh Tàng truyền đến.
Hứa Thanh không chần chờ chút nào, lóe lên, nhấc lên thế như sét đánh, đi
thẳng đến phương đông trong tiếng rít gào. Rất nhanh, hắn đã vượt qua ngàn
dặm, một bồn địa to lớn ánh vào trong mắt.
Phạm vi bồn địa ước chừng trăm dặm, giống như đã từng bị thiên thạch to
lớn ném ra vào, có thể thấy được từng vết dọc bốn phía, mà ở trung tâm bồn địa
này, nơi đó có một con tê giác màu đen to lớn.
Con tê giác này vô cùng to lớn, có khí thế khí thôn sơn hà, toàn thân trên
dưới tràn ra dao động kinh khủng, bây giờ nó đang ngửa mặt lên trời thét dài.
Âm thanh xuyên vàng nát đá, đinh tai nhức óc, bầu trời bởi vậy mà dậy
sóng, hình thành từng vòng từng vòng gợn sóng.
Càng có ánh sáng điềm lành bỗng rơi xuống, bao phủ toàn thân tê giác, mặc
giáp cho nó.
Loáng thoáng, còn có thể nhìn thấy một tòa bí tàng như ẩn như hiện trong
thân thể con tê giác này.
Trong nháy mắt Hứa Thanh đến, con tê giác này lập tức phát giác, dũng
mãnh quay đầu, mũi phun ra hai cụm sương mù, lạnh lùng nhìn lại.
Bóng dáng Hứa Thanh dừng lại, mắt nhìn vào mắt tê giác.
Trong mắt của hắn, con tê giác này là hư ảo, một thanh niên mặc áo bào đen
đang khoanh chân ngồi ở nơi thật sâu.
Tướng mạo hắn rất tuấn lãng, vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân trên dưới phát ra
một cảm giác nguy hiểm, càng có sông dài thời gian xoay quanh bốn phía.
Con sông dài kia không thuộc về hắn, mà là thuật pháp cấm kỵ của công
chúa Minh Mai.
“Sâu kiến.”
Thanh niên áo bào đen bình tĩnh mở miệng, tay phải nâng lên chỉ về phía
Hứa Thanh.
Dưới một chỉ này, tê giác màu đen bên ngoài thân thể hắn lại gầm thét lần
nữa, thân thể nó bành trướng giữa tiếng nổ vang, càng lúc càng lớn.
Cuối cùng đạt tới vạn trượng, thoát ly ra khỏi thân thể của thanh niên này,
như một luồng sao băng màu đen, phóng về phía Hứa Thanh.
Trong khi nó tiến lên, thiên địa rung động, từng tầng từng tầng khí tức kinh
khủng bùng nổ ra từ trên thân con tê giác này. Khí thế nó như hồng, như có thế
bẻ gãy nghiền nát, giờ phút này dời núi lấp biển, mang kèm uy cuồng bạo, chớp
mắt đã tới gần.
Đó là công pháp cấp Hoàng!
Uy năng kia đã mạnh vượt xa hết thảy cấp Hoàng mà Hứa Thanh đã từng
nhìn thấy.
Hai mắt Hứa Thanh phun ra tinh mang. Hắn vừa mới đột phá Nguyên Anh
bước vào Linh Tàng, nếu mặt đối người khác, đáy lòng hắn có nắm chắc, nhưng
người trước mắt này là con trai của Chủ tể.
Dù đối phương giờ phút này có tu vi giống mình, nhưng Hứa Thanh không
chủ quan chút nào, chỉ là hắn cũng không lùi bước, ngược lại trong mắt lộ ra
chiến ý
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.