Quang Âm Chi Ngoại
Mặt đất này… Đúng là một con mắt thật lớn.
Mà con mắt này, khoảnh khắc Hứa Thanh nhìn rõ, hắn lập tức cảm thấy
quen thuộc.
“Đó là… Mắt của Xích Mẫu?!”
Bức tượng Xích Mẫu trong trí nhớ của Hứa Thanh, là hai tay che hai mắt,
máu chảy thành sông.
Cho dù lúc trước đối phương thể hiện ra bản thể trong vùng đất Tiên Cấm
cũng không có mắt.
Cho đến tận hôm nay, trong bí tàng của con trai thứ tư Chủ tể này, Hứa
Thanh nhìn con mắt thật to kia, cảm nhận được khí tức Xích Mẫu nồng đậm
trong đó, trong lòng không ngừng nổi sóng chập trùng.
Hắn nghĩ tới tứ oa oa mất tích trong bài đồng dao kia, nhớ tới lời Thế tử đã
nói về chuyện tứ đệ của mình trở thành Thần tử của Xích Mẫu, thậm chí hắn
nghĩ tới câu nói đầu tiên của Lý Tự Hóa khi trông thấy Xích Mẫu trong hình
ảnh của Trảm Thần đài viễn cổ.
“Tiếng ca của ngươi rất khó nghe, quấy nhiễu giấc mộng của Tứ nhi nhà ta.”
Hết thảy hết thảy, vào thời khắc này, dường như có một chút chứng minh
lịch sử.
Có lẽ, tiếng ca của Xích Mẫu năm đó không chỉ quấy nhiễu giấc mộng của
con trai thứ tư của Lý Tự Hóa, còn chôn xuống một con mắt trong giấc mộng
kia.
Có lẽ, cũng chính bởi con mắt này, khiến cho Xích Mẫu trước khi thành
Thần bị chém giết rồi, mà còn có khả năng phục sinh.
Có lẽ, Lý Tự Hóa cũng biết được những điều này, nhưng chẳng biết tại sao,
hắn không nói cho bất cứ kẻ nào biết, cũng không đi ngăn cản…
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân con trai thứ tư của Lý Tự Hóa ra đời sau
khi hắn thành Thần cho đến trước khi dập tắt Thần hỏa, cuối cùng lại trở thành
Thần tử.
Tế Nguyệt đại vực, nuôi đồ ăn cho Xích Mẫu, là vườn chăn nuôi của Xích
Mẫu.
Mà con trai thứ tư Chủ tể cũng là vườn chăn nuôi của Xích Mẫu, nuôi một
con mắt của nàng.
Một hệ liệt suy đoán ra đáp án này, mặc dù hắn không biết được rốt cuộc là
thật hay giả, nhưng nhìn từ logic, hết thảy đều ư hợp lý, mà loại hợp lý này cũng
làm cho Hứa Thanh chấn động càng sâu sắc.
Cho đến khi mảnh thế giới bí tàng này mơ hồ, sụp đổ, tiêu tán… trong cảm
nhận của hắn.
Bí tàng của hắn hoàn toàn trấn áp bầu trời của con trai thứ tư Chủ tể, diệt đi
tất cả. Hết thảy trong lúc vặn vẹo, đều bị sông dài thời gian bên ngoài rít gào mà
đến quét ngang, đánh phá thành mảnh nhỏ.
Cuối cùng, mắt Xích Mẫu cũng không bùng nổ ra lực lượng thuộc về Xích
Mẫu, điểm này Hứa Thanh không ngoài ý muốn, bởi vì mắt Xích Mẫu ở thời kỳ
này là thời điểm khi chưa thành Thần.
Nó càng giống như một hình chiếu, một nhân quả còn chưa trưởng thành.
“Chắc hẳn con mắt trong thân thể Thần tử ở thế giới bên ngoài kia… Đã
trưởng thành, những người khác có lẽ cũng chưa phát hiện ra.”
Trong sông dài thời gian, Hứa Thanh thì thào, thân thể bị sóng lớn cuốn đến
bao phủ, biến mất trong sông dài thời gian, dần dần đi xa trong sự lôi kéo của
con sông lớn này.
Cho đến rời khỏi quãng thời gian này, xuất hiện ở trên hòn đảo của thời đại
thuộc về hắn ở bên ngoài.
Thời khắc bóng dáng của hắn hiển lộ, sấm sét trên bầu trời nổ vang, âm
thanh trêu chọc quen thuộc truyền đến từ sau lưng hắn.
“Tiểu A Thanh, tốc độ này của ngươi hơi chậm đó.”
Hứa Thanh quay đầu, nhìn về phía Đội trưởng như cười như không mà ngồi
trên sóng lớn thời gian sau lưng mình, đang thưởng thức chín mặt trời nhân tạo
thu nhỏ lại như hạt châu.
“Những lão gia gia lão nãi nãi này hơi xem thường ta đấy, sắp xếp cho ta
thời đại vào lúc con trai thứ tư Chủ tể đột phá Kim Đan bước vào Nguyên
Anh.”
“Ta chỉ nhấc đầu ngón tay chút chút, đã diệt thằng nhóc phách lối kia, thuận
tiện còn cởi bỏ một phong ấn.”
Đội trưởng đắc ý, khí thế trong thân thể bùng nổ, một tòa bí tàng đen nhánh
như ẩn như hiện sau lưng hắn.
Đối với việc đại sư huynh đột phá tu vi, Hứa Thanh không ngoài ý muốn,
trên thực tế trước đó khi hai người bọn họ lấy được phụng dưỡng của Nghịch
Nguyệt Điện, Hứa Thanh đã nhìn ra đội trưởng cố ý không tăng cao tu vi.
“Đại sư huynh, ngươi cố ý muốn đi năm tháng con trai thứ tư Chủ tể còn là
Nguyên Anh à?”
Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
Đội trưởng nghe vậy thì cười, đang muốn nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, bọt nước bốn phía sôi trào, bóng dáng Thần Tước Tử đi
ra từ bên trong một mảnh bọt nước, cho đến sau khi tới thế giới bên ngoài, thân
thể nàng bắt đầu khô héo, mắt trần có thể thấy là đang tiêu tán.
“Ở thời đại ta đi, con trai thứ tư Chủ tể đã bị ta chém giết, mà sứ mệnh của
ta cũng đã hoàn thành, phân thân này… Không cách nào tiếp tục tồn tại được
nữa.”
“Tiếp theo, nhờ các ngươi đó.”
Phân thân này của Thần Tước Tử, từ đầu đến cuối không có bất cứ dao động
tâm tình nào, cho dù bây giờ đang tiêu tán cũng là như vậy.
Đây là cái giá mà nàng phải trả để lưu lại phân thân này, cũng là chấp niệm
và sứ mệnh của nàng.
Nàng là chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện đời trước, nhưng cuối cùng nàng
không cách nào dẫn đầu đám người ở thời đại kia thành công giải thoát. Sự
không cam lòng và tiếc nuối ấy đã tạo nên phân thân này.
Hôm nay, tiếc nuối của nàng dù vẫn còn, nhưng đã hết sức.
Thế là nàng bình tĩnh mở miệng, cuối cùng nhìn qua mảnh thế giới này, than
nhẹ một tiếng, nhắm nghiền hai mắt.
Gió thổi qua, thân thể của nàng dần dần mơ hồ, cho đến trở thành tro bụi,
biến mất trong thiên địa, chỉ có tiếng thở dài kia còn đang vang vọng.
Hứa Thanh cúi đầu, yên lặng bái một bái.
Đội trưởng nhìn chăm chú một cảnh này, không nhiều lời, cũng bái.
Rất nhanh, bọt nước lại lần nữa sôi trào, bóng dáng Ngũ nãi nãi đi ra từ bên
trong, bước chân nàng lảo đảo, lúc đi tới phun ra một ngụm máu tươi lớn, hình
dáng càng già nua hơn.
Sau khi chú ý tới hai người Hứa Thanh, mắt nàng lộ ra vẻ vui mừng. Nàng
khẽ gật đầu, tiếp theo không có thời gian nhiều lời, nàng khoanh chân ngồi
xuống, từng đợt điểm sáng màu trắng tràn ra từ trên thân nàng, dung nhập vào
trong sông dài.
Nàng đang hi sinh sinh cơ của chính mình, tăng phúc vì ca ca tỷ tỷ của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.