Quang Âm Chi Ngoại
“Về chuyện ta nói thật hay giả, lấy uy của bệ hạ, có thể dò xét khí tức trên
thân ta.”
Theo âm thanh của Hứa Thanh vang vọng, tất cả ánh mắt huyết nhục nơi
đây đều đang nhanh chóng chớp động, mặt đất càng phát ra tiếng nổ vang, như
tiếng tim đập mạnh truyền ra.
Thực tế là những lời này của Hứa Thanh, cho dù đối với Cổ Linh Hoàng,
cũng đều quá rung động.
Nàng hiển nhiên làm thế nào cũng không nghĩ tới, lợi tức Hứa Thanh chuẩn
bị lần này lại lớn đến mức độ như vậy, nàng vốn chỉ muốn một tàn Thần.
Nhưng Hứa Thanh lại dâng ra Xích Mẫu.
Mà nàng biết Xích Mẫu, cũng biết Thượng Thần Viêm Nguyệt Huyền Thiên
tộc, càng đã sớm dò xét khí tức nhiễm trên thân Hứa Thanh, quả thực... Chuyện
này là chân thật.
Nhưng bản thân nàng lại im lặng.
Hứa Thanh không vội, yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua, một ngày trôi qua.
“Bệ hạ, lợi tức lần này, nếu ngài không muốn, thì vãn bối trước hết xin cáo
từ, thời gian ăn cơm sắp tới rồi.”
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng, thân thể chậm rãi lui lại, muốn bước vào
trong vòng xoáy một lần nữa.
Nhưng vào lúc này, vòng xoáy kia dừng lại, lại ngưng đọng.
Hứa Thanh không kinh hoảng chút nào, hắn ung dung nhìn vào mắt Cổ Linh
Hoàng.
“Vãn bối là đầu bếp, nếu ta không quay về, bọn họ sẽ tìm đến.”
Con mắt trên núi huyết nhục nhìn chằm chằm Hứa Thanh, như đang cân
nhắc, nửa ngày, vòng xoáy sau lưng Hứa Thanh không còn ngưng đọng nữa,
tiếp tục xoay tròn.
Mà khoảnh khắc bóng dáng Hứa Thanh sắp biến mất, một giọt máu tươi đen
ngòm, bay ra từ trong mắt Cổ Linh Hoàng, đi thẳng đến Hứa Thanh, sau khi rơi
vào trên thân hắn, thì hóa thành một chiếu áo choàng màu đen.
Trên áo choàng này có một con mắt, dữ tợn vô cùng.
Sau đó, giọng nói của Cổ Linh Hoàng vang vọng trong tâm thần Hứa Thanh.
“Thời khắc bắt đầu ăn, nếu hết thảy là chân thực, ta sẽ có mặt.”
Hứa Thanh nghe vậy, nhẹ gật đầu.
“Bệ hạ, sau khi tiệc này kết thúc, ta còn cần một con Cổ Linh khí vận long.”
“Chuẩn!”
Thiên địa nghịch chuyển, bát phương nổ vang, bóng dáng hư vô biến mất
trong vòng xoáy, lúc xuất hiện lại thì đã đến Tế Nguyệt đại vực, trước bức
tượng Chủ tể Lý Tự Hóa.
Mới vừa xuất hiện, Đội trưởng đã lập tức nhìn lại, mấy người Thế tử ở giữa
không trung cũng mở mắt ra, ngóng nhìn Hứa Thanh, nhất là nhìn về phía áo
choàng màu đen của hắn.
Con mắt Cổ Linh Hoàng trên áo choàng cũng phi tốc co lại.
Vật nàng nhìn thấy đầu tiên là bức tượng Chủ tể Lý Tự Hóa, nàng khắc sâu
cảm nhận được lực lượng kinh khủng và luồng khí tức sắp sống lại ẩn chứa bên
trong bức tượng này.
Sau đó, nàng nhìn về phía bầu trời, nhìn Hồng Nguyệt tinh thần đã to lớn vô
cùng, chẳng mấy chốc sẽ đến, lòng của nàng nổi sóng.
Cuối cùng, nàng nhìn về phía đám người Thế tử, lướt qua từng người, cuối
cùng ánh mắt rơi vào chỗ lão Cửu, híp mắt lại.
“Tiền bối, đây là khách quý ta mời tới.”
Hứa Thanh nhìn Thế tử, cung kính mở miệng.
Thế tử không nói chuyện, khẽ gật đầu. Hiển nhiên trong một ngày Hứa
Thanh rời đi này, Đội trưởng đã tự báo cho bọn họ biết. Chỉ có lão Cửu, hắn
nhìn qua áo choàng màu đen của Hứa Thanh, một vệt hàn ý tràn ra từ trên thân
hắn.
“Kẻ này, có ân với chúng ta.”
Con mắt Cổ Linh Hoàng ngưng đọng, nàng cảm nhận được sát khí tuyệt thế
trên thân người trước mắt.
Sát khí này rất mạnh, đủ để đứng hàng ba vị trí đầu nàng từng nhìn thấy cả
đời này.
“Thiên kiêu như thế... Hắn có một kiếm, có thể làm Thần linh khiếp sợ!”
Cổ Linh Hoàng thì thào dưới đáy lòng, nàng đương nhiên hiểu hàm nghĩa
của câu nói này, đây là uy hiếp và cảnh cáo.
Nếu đổi lại lúc nàng toàn thịnh, nàng đương nhiên không nhìn, nhưng hôm
nay lại khác, huống hồ sau khi tới đây, hết thảy nhìn thấy không mấy những gì
Hứa Thanh miêu tả.
Về Thượng Thần, nàng cũng cảm nhận được khí tức nồng đậm trên thân
một người bên cạnh.
“Tên tặc mi thử nhãn kia, mang cánh cửa định vị của Thần linh trên người.”
Hết thảy làm đáy lòng Cổ Linh Hoàng nổi sóng một phen, truyền ra Thần
niệm.
“Hắn là tín đồ của ta, ta đương nhiên sẽ không hại hắn.”
Lão Cửu nghe vậy, thu hồi ánh mắt, nhưng sát khí vẫn sôi trào như cũ.
Cổ Linh Hoàng híp mắt lại, lại quét mắt nhìn Chủ tể đang sống lại, có hơi
thu liễm.
Mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt Hứa Thanh đều rất thong dong, hắn đã dám đi
mời Cổ Linh Hoàng đến, thì đương nhiên có chỗ ỷ lại. Hắn cũng xác định trong
loại cục diện này Cổ Linh Hoàng không lật nổi sóng lớn.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.
Chúng sinh Tế Nguyệt đại vực vẫn đang tiếp tục kêu gọi, theo Hồng Nguyệt
tinh thần trên bầu trời dần dần đến, tiếng kêu gọi lại càng mãnh liệt.
Mà Hồng Nguyệt tinh thần, giờ phút này trong mắt Hứa Thanh, đã to lớn vô
cùng, không còn chiếm cứ nửa bầu trời nữa, mà là quá nửa.
Bầu trời bị ngôi sao này đến bao phủ, thậm chí bởi vì khoảng cách quá gần,
mắt trần cũng có thể thấy cái hố trên đó.
Cái bóng của nó bao trùm mặt đất, những nơi đi qua mặt đất quay cuồng,
sông ngòi bùng nổ, dãy núi đổ sụp. Khí tức Hồng Nguyệt tinh thần tràn ra,
giống như bão lốc quét ngang, ý chí Thần linh bao phủ hết thảy.
Dị chất nồng đậm, thế giới vặn vẹo.
Rít gào hướng tới bức tượng Chủ tể.
Huyết hồ xung quanh một lần nữa bị lấp đầy, nơi ánh mắt nhìn tới, một
mảnh đỏ đậm, giống như vào thời khắc này, thế giới này bị biển máu bao phủ.
Chúng sinh run rẩy, cảm giác tuyệt vọng không cách nào khống chế mà
dâng lên, hóa thành tiếng kêu gọi càng mạnh mẽ.
Khí tức sống lại trên thân Chủ tể cũng bùng nổ vào thời khắc này, khiến cho
thiên địa vặn vẹo, hư vô nổ vang, phảng phất có vô số thiên lôi đang nổ tung.
Nhưng cho dù tiếng vang này truyền ra thế nào, cũng vẫn không cách nào
ngăn cản Hồng Nguyệt tinh thần đến.
Trên bầu trời, Hồng Nguyệt càng ngày càng gần.
Trên mặt đất, cái bóng của nó quét sạch dị chất, đang xuất hiện ở cuối tầm
mắt.
Vẻ mặt đám người Thế tử vô cùng nghiêm nghị, trong mắt ẩn chứa thù hận,
Đội trưởng cũng đều biểu lộ ra vẻ khẩn trương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.