Quang Âm Chi Ngoại
Kiếm khí của bọn họ hội tụ, tràn ngập thế giới, lại tràn ngập cơ thể của lão
Cửu, sau cùng hội tụ trên tay phải của hắn, ở nơi đó... hình thành một thanh
kiếm!
Thanh kiếm này vừa xuất ra ngoài, đất trời đã biến sắc.
Mà lão Cửu nơi này không phải là một, vô số mảnh vỡ kính Nghịch Nguyệt,
mỗi một cái đều phản chiếu ra bóng dáng cầm kiếm của hắn, giờ phút này đều
nâng lên, đều quay đầu, đều nhìn về phía Trương Tư Vận.
Ngón tay Trương Tư Vận đưa vào trong cổ dừng lại, ngẩng đầu lên, sắc mặt
hơi ngưng trọng, nhìn về phía lão Cửu.
Nháy mắt hai người họ nhìn nhau, tay trái của Trương Tư Vận vung lên, ánh
trăng biển lại lần nữa dâng lên, lần nữa hình thành bàn tay huyết sắc đánh về
phía lão Cửu.
Mà lúc này lão Cửu cũng hạ giọng mở miệng.
“Chém!”
Chỉ một chữ, trong nháy mắt truyền ra, thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống,
bên trong đại thế giới trên vai, thanh kiếm của chúng sinh hạ xuống, tất cả bóng
dáng bên trong kính Nghịch Nguyệt cũng đồng thời hạ xuống.
Một kiếm động trời, vạn kiếm động thần.
Bên trong mỗi một mảnh vỡ kính Nghịch Nguyệt đều tản ra kiếm quang, sau
khi hội tụ lại với nhau thì hình thành thanh kiếm lớn lay chuyển đất trời.
Thanh kiếm này tỏa sáng rực rỡ, ẩn chứa lực lượng vô thượng, bỗng nhiên
chém một cái về phía Trương Tư Vận.
Gió giục mây vần, thế giới nổ vang, hư vô sụp xuống.
Đây là kiếm mạnh nhất của lão Cửu, hơn nữa còn có sự gia trì của mảnh vỡ
kính Nghịch Nguyệt khiến uy lực của nó cũng tăng vọt theo, lúc này gào thét,
trực tiếp đụng với bàn tay huyết sắc.
Lòng bàn tay nổ vang, kịch liệt rung động, năm đầu ngón tay uốn lượn
giống như muốn nắm lấy thanh kiếm lớn này.
Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay không chịu đựng được nữa mà trực tiếp nổ
tung, hình thành mưa máu, năm ngón tay rơi xuống cũng bị ảnh hưởng, chia
năm xẻ bảy, cái nào cái nấy tự nổ tung, xuất hiện hóa khí, tạo thành huyết sương
mãnh liệt bốc lên xung quanh.
Mà lực lượng kiếm này vốn chưa tiêu tán, giờ phút này, sau khi bàn tay vỡ
nát, khí thế như cầu vồng, dùng thế dễ như trở bàn tay áp sát trước mặt Trương
Tư Vận, giây phút hạ xuống, cơ thể Trương Tư Vận lùi lại, hoa bỉ ngạn dưới
chân nhanh chóng nở rộ, ngăn cản ở phía trước.
Tiếng ầm ầm xuyên qua Nguyệt cung, truyền khắp tinh thần Hồng Nguyệt.
Hoa bỉ ngạn màu máu quỷ dị cũng không cách nào ngăn cản được lực lượng
kiếm này, sau khi đụng vào thì trực tiếp vỡ vụn ra, bị kiếm quang chém thành
mảnh nhỏ.
Nhưng cuối cùng nó cũng hóa giải một phần uy năng của kiếm này, lúc phân
tán, kiếm quang rơi xuống trước mặt Trương Tư Vận, Trương Tư Vận giơ tay
trái lên, ấn một cái về phía trước.
Dưới cú ấn này, toàn thân hắn rung lắc, y phục nổ tung, tóc tai phân tán bốn
phía, hư vô sau lưng sụp xuống, cơ thể liên tục lùi lại, bước đến ranh giới, thậm
chí lòng bàn tay còn xuất hiện vết nứt, có từng giọt máu tươi màu vàng kim bắn
tung tóe ra ngoài.
Cho đến khi lùi ra sau năm bước, cơ thể Trương Tư Vận mới dừng lại,
ngẩng đầu lên.
“Kiếm này, kinh diễm.”
Lúc hắn nhẹ giọng mở miệng, kiếm quang trước lòng bàn tay ảm đạm
xuống, dần tiêu tán trong mắt của mọi người.
Mọi người im lặng, ánh mắt cũng ảm đạm theo kiếm quang.
Thí thần, dường như thật sự là một trò cười.
Mà sau lời nói của Trương Tư Vận, tay phải của hắn chầm chậm rút ra khỏi
cổ, một sợi tơ được hai ngón tay nắm chặt.
Đây là sợi tơ cuối cùng trong cơ thể nàng, khi lấy ra, hai ngón tay của hắn
bóp nhẹ, sợi tơ này lập tức tan vỡ, hóa thành tro bụi, tiêu tán ra ngoài.
Trương Tư Vận nhìn mọi người, sắc mặt cũng lần nữa bình tĩnh, phất tay
một cái, hoa bỉ ngạn tan vỡ ra xung quanh lại quay lại, đáp lên y phục của hắn,
trở thành đồ đằng giống như thêu thùa.
Sau đó, hắn bước về phía trước một bước.
Một bước này, không ai có thể ngăn cản, dù cho đám người Thế tử cấp tốc
lùi lại vẫn khó tránh khỏi, trong nháy mắt, Trương Tư Vận lập tức xuất hiện
trước mặt Ngũ công chúa.
Một ngón tay hạ xuống.
Ngũ công chúa cay đắng, mà đúng lúc này, lão Bát bị thương nặng cười
thảm thiết, cả người suy sụp, thất tình lục dục bộc phát trên người hắn tạo thành
ánh sáng đầy màu sắc, triển khai thuật quỷ dị.
Khoảnh khắc ngón tay Trương Tư Vận hạ xuống, bản thân và Ngũ muội đã
thay đổi vị trí.
Trong phút chốc, Ngũ công chúa biến mất, bóng dáng của lão Bát xuất hiện
ở nơi đó, khoảnh khắc tức giận nhìn Trương Tư Vận, ngón tay Trương Tư Vận
đã hạ xuống ấn đường của lão Bát.
Chạm nhẹ vào.
Cả người lão Bát chấn động, cơ thể bịch một tiếng, hóa thành một chụm
huyết sương.
Cái chết của lão Bát khiến cho đám người Thế tử căm giận, muốn ngăn cản
nhưng lúc này Trương Tư Vận không cách nào bị lay động, cơ thể hắn nhoáng
một cái, cất bước không thèm để ý mọi thứ, lại xuất hiện trước mặt Ngũ công
chúa.
“Bởi vì tương lai bị phong ấn Thần Linh, cho nên tại đây không thể đảo
ngược, cũng sẽ không chết nhưng... ta cũng là Thần Linh.”
Trương Tư Vận nhẹ giọng mở miệng, ngón tay lại lần nữa hạ xuống.
Thế tử gào thét đau thương, biểu cảm của công chúa Minh Mai thê lương,
tay phải lão Cửu ấn chặt ấn đường, kéo mạnh một cái, rút ra thanh kiếm cuối
cùng trong đời hắn, ba người bọn họ di chuyển, tiếp cận Trương Tư Vận.
Sắc mặt của Trương Tư Vận vẫn như thường, đầu bỗng nhiên chuyển động,
xoay quanh cổ nửa vòng, bình tĩnh nhìn về phía ba người đang đến, nhẹ giọng
mở miệng.
“Một, hai, ba.”
Vừa nói xong, một lực lượng trói buộc cực lớn vô hình bao trùm.
Cơ thể của ba người Thế Tử đều khựng lại, không thể di chuyển.
Chỉ có thất khiếu của lão Cửu chảy máu, vẫn miễn cưỡng lao ra, nhưng lúc
này ngón tay của Trương Tư Vận đã hạ xuống, đụng phải ấn đường của Ngũ
công chúa.
Nhưng ngay lúc này, Trương Tư Vận khẽ nhíu mày, tay phải trong nháy mắt
thu hồi, cơ thể cũng trong nháy mắt lùi về phía sau.
Khoảnh khắc hắn rút lui, bóng dáng của Ngũ công chúa mơ hồ hóa thành
một áo choàng màu đen.
Chính là Cổ Linh Hoàng ẩn giấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.