Quang Âm Chi Ngoại
Hắn đang chống cự!
Tất cả những gì mắt nhìn thấy đều hiện lên trên người hắn, Tiên thuật Từ Bi
thay thế đau đớn, thay thế thương thế, thay thế cái chết.
Dùng thay thế để cảm nhận đau buồn.
Vì vậy, cậu bé trong hình ảnh nổ tung trực tiếp ảnh hưởng đến Trương Tư
Vận.
Tiếng kêu rên của hắn bén nhọn, nổ vang thế giới, lay động Nguyệt cung,
tổn thương dời đi, Trương Tư Vận vừa mới hình thành cơ thể, sau khi chịu đựng
tổn thương của Tàn Diện trước đó, vốn đã ở mức yếu nhất.
Giờ phút này lại chịu đựng sự phá hủy như vậy, cơ thể lại lần nữa sụp đổ,
chia năm xẻ bảy, đầu cũng như vậy, trong mắt lộ ra đau đớn và khó hiểu, còn có
mất mát.
Đây là cảm xúc khi còn sống của cậu bé.
Giây tiếp theo, đầu của Trương Tư Vận nổ tung, mũ gai trên đỉnh đầu cũng
đang run rẩy, lần nữa vỡ vụn, sau cùng chỉ còn lại chút gai màu tím rơi xuống
mặt đất.
Xích Mẫu phân thần không còn tồn tại.
Trương Tư Vận chính thức tử vong.
Hình ảnh tiêu tán.
Trong nháy mắt, cơ thể đội trưởng do con giun hợp thành trực tiếp xông qua
đó, tốc độ cực nhanh, bộc phát ra cực hạn của bản thân, chớp mắt đến nơi
Trương Tư Vận chết, nắm lấy bụi gai màu tím rơi xuống.
Mà bên cạnh hắn, bóng dáng của Cổ Linh Hoàng hiển hiện, cũng đi bắt lấy,
hơn nữa tốc độ cực nhanh.
Thấy sắp bị bắt lấy, đội trưởng điên cuồng hét lớn một tiếng, hư ảnh Thiên
Cẩu phía sau biến ảo, hung hăng nuốt về phía đó.
Cùng một thời gian, Hứa Thanh phun ra một ngụm máu tươi, trên dưới toàn
thân cũng như vậy, lượng lớn huyết dịch chảy xuôi theo khe hở, đặc biệt là phần
mặt, cơ thể loạng chạng lùi lại phía sau. Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh sáng tím
trên người hắn cưỡng ép lóng lánh.
“Đó là của ta!”
Lời nói của Hứa Thanh khiến động tác của Cổ Linh Hoàng khựng lại, nếu
người bên cạnh mở miệng thì hắn sẽ không thèm để ý đến, nhưng tận mắt nhìn
thấy Hứa Thanh hai lần thể hiện lực lượng khủng bố đó, mức độ kiêng kỵ của
hắn đối với Hứa Thanh đã lên đến cực cao.
Lại nghĩ đến bữa tiệc tiếp theo, vì thế hơi khựng lại.
Giây tiếp theo, Thiên Cẩu của đội trưởng gào thét, trực tiếp nuốt bụi gai
màu tím xuống, rồi bay nhanh về bên cạnh Hứa Thanh, nhìn chằm chằm Cổ
Linh Hoàng không thiện lành.
Ánh mắt Cổ Linh Hoàng chớp lên, lướt qua Nhị Ngưu, cuối cùng nhìn về
phía Hứa Thanh.
Hắn đang muốn mở miệng, nhưng ngay lúc này, một tiếng gầm nhẹ mang
theo phẫn nộ đột nhiên truyền ra từ dưới đáy Nguyệt cung.
Âm thanh này tuyệt đối không phải tu sĩ có thể phát ra, sự vang vọng của nó
khiến cả tinh thần Hồng nguyệt đều bộc phát, mặt đất nhanh chóng hòa tan,
hình thành biển máu.
Biển này vô cùng sền sệt, còn có mùi máu tanh nồng đậm, ngút trời.
Khí tức của Thần Linh dấy lên động trời.
Lúc này, Tế Nguyệt đại vực cũng đang run rẩy.
Đó là… âm thanh bản thể Xích Mẫu.
Nàng hoàn toàn thức tỉnh rồi!
Cùng lúc này, xa xa bên ngoài Tế Nguyệt đại vực, cách hắn hơn một đại
vực, nằm ở nơi trung tâm của toàn bộ thế giới Vọng Cổ, nơi đó tồn tại một vực
Thần Thánh cực kỳ đối với Nhân tộc.
Tên của nó được gọi là Hoàng Đô đại vực.
Vị trí của nó cách Tế Nguyệt đại vực cực kỳ xa xôi, tu sĩ dựa vào bản thân,
cho dù bay cả đời cũng rất khó đạt tới, mà giờ phút này, ở chính giữa Hoàng Đô
đại vực Nhân tộc có một tòa thành hùng vĩ lớn bằng một quận.
Thành này rộng lớn, các lâu bên trong có vô số Nhân tộc sinh tồn, mà nổi
bật nhất trong thành là một Hoàng cung xa hoa hùng vĩ.
Mắt thấy trong một đại điện của Hoàng cung có hai người đang ngồi chơi
cờ.
Một trong số đó là nam tử trung niên, hắn mặc trường bào màu da cam, mái
tóc dài được buộc lên bởi một cây trâm khắc hình rồng, ngồi ở đó như long bàn
hổ cứ, trên người tản ra uy áp như Thiên, còn có hoàng khí vô hình lan rộng
xung quanh, huyễn hóa ra cự long, phun nhả ánh sáng thiên địa.
Người này chính là Nhân Hoàng đương đại!
Khí thế của hắn như cầu vồng, đồng thời tướng mạo mang theo uy nghiêm,
mắt hàm chứa tinh thần, lúc này cầm cờ trắng, mở miệng.
“Quốc sư, chiến tranh hiện giờ của tộc Hắc Thiên, ngươi cho rằng kết quả sẽ
như thế nào?”
Nói xong, hắn đang định hạ quân cờ trong tay, bỗng nhiên hai mắt khẽ nhúc
nhích, nhìn về phía người đối diện.
“Quốc sư?”
Người ngồi đối diện Nhân Hoàng là một thanh niên, hắn mặc trường bào
màu tím, tướng mạo tuấn lãng gần như yêu nghiệt, mái tóc dài phủ dài trên mặt
đất, mỗi một sợi dường như ẩn chứa nhật nguyệt tinh thần.
Nếu Hứa Thanh ở nơi này thì liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người này...
chính là Tử Thanh thái tử!
Trong tay hắn cầm quân cờ màu đen, nhưng trong đôi mắt rực rỡ có một
đám mây mù lướt qua.
Sau khi nghe thấy tiếng của Nhân Hoàng thì mây mù trong mắt Tử Thanh
tản đi, hắn nhẹ giọng mở miệng.
“Không có gì, bệ hạ, chẳng qua là có người dùng một khoảng thời gian của
ta.”
Nhân Hoàng có thâm ý, hạ cờ trắng xuống bàn cờ, đang muốn mở miệng,
nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về
phía bầu trời bên ngoài đại điện.
Tử Thanh thái tử nheo mắt lại, ngẩng đầu lên.
Cùng lúc này, cự long trên bầu trời phát ra tiếng gầm động trời, sóng âm
thanh lan rộng tám hướng, nhìn chằm chằm vào màn trời.
Không chỉ bọn họ như vậy, rất nhanh, có từng khí tức khủng bố bộc phát từ
bên trong Hoàng Đô, đều tập trung về phía trời xanh.
Tất cả ánh mắt đều nhìn về một mục tiêu.
Thần Linh Tàn Diện.
Thần Linh Tàn Diện trên bầu trời vẫn nhắm mắt, chẳng qua lúc này đầu hơi
chuyển động.
Vị trí mà mặt hướng tới là phía nam!
Đó là phương hướng của Thánh Lan đại vực, cũng là phương hướng của Tế
Nguyệt đại vực, còn là phương hướng của tinh thần Hồng Nguyệt.
Giờ phút này, vạn tộc chú ý đến cảnh tượng này không ít, trong khoảng thời
gian ngắn, toàn bộ đại lục Vọng Cổ đều khiếp sợ.
Mà rất ít người biết tại sao hắn lại như thế, chuyện trong Tế Nguyệt đại vực,
bởi vì Xích Mẫu đi quyền hành mà người ngoài không thể dò xét.
Nhưng dù thế nào thì hành động của hắn cũng khiến toàn bộ vai vế đỉnh
phong của Vọng Cổ run sợ
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.