Quang Âm Chi Ngoại
Những thế hệ đỉnh phong run rẩy, cũng bao hàm cường giả Uẩn Thần xuất
hiện trên đại địa tộc Hắc Thiên hiện giờ.
Một trận thay đổi kịch liệt đang bộc phát trong tộc Hắc Thiên.
Chiến tranh đang mở ra!
Tộc Hắc Thiên, sau khi Nhân Hoàng phóng thích hai quả Thự Quang Chi
Dương hoàn chỉnh thì chịu đại bại, tử thương vô số, cuối cùng chỉ có thể co đầu
rụt cổ toàn tộc vào trong đại vực của mình, phát động vực bảo, hình thành
phòng hộ, dùng để chống cự.
Mặc dù Nhân tộc thu binh, nhưng ánh sáng hình thành Thự Quang Chi
Dương bên trong tộc Hắc Thiên bao phủ ở nơi đó, vì vậy giây phút tổn thương
tồn tại, những năm gần đây, Nhân tộc tử vong ngày càng nhiều, Nhân tộc mới
sinh ra càng không còn gì.
Đối với tộc Hắc Thiên mà nói, cái giá của trận chiến này quá lớn, lớn đến
nỗi căn cơ của tộc quần bọn họ đều bị lay động, mà Thần Linh của bọn họ
dường như cũng buông bỏ bọn họ, vô số lần kêu gọi, từ đầu đến cuối đều không
có phản ứng.
Điều này khiến tộc Hắc Thiên càng thê thảm, bởi vì đặc tính của bản thân,
mấy năm nay, bọn họ tiếp tục gian nan, cũng không dư sức đi phát động chiến
tranh, bọn họ chỉ muốn vượt qua cái đông giá rét của tộc quần.
Nhưng... chiến tranh không phải là điều bọn họ không muốn thì nó sẽ không
đến.
Lần này nơi phát động đến từ Thánh Lan đại vực, quân đoàn Nhân tộc cùng
với quân đội dưới trướng Thánh Lan đại công xé rách tạo thành một lỗ hổng
trên phòng hộ của tộc Hắc Thiên.
Đại quân tràn vào theo lỗ hổng này.
Thống lĩnh đại quân Nhân tộc không phải Thất hoàng tử... mà là cường giả
đến từ nhà mẹ, hiện giờ là một trong ba mươi ba Thiên Vương của Nhân tộc.
Thiên Thương Vương!
Cũng là cữu cữu của Thất hoàng tử!
Hắn đích thân dẫn quân, thống lĩnh tất cả quân lực trong Thánh Lan đại vực
phát động chiến tranh với tộc Hắc Thiên, cũng chính là dựa vào chí bảo, mở
phòng hộ của tộc Hắc Thiên ra.
Ngay cả Thánh Lan đại công đối mặt với Thiên Thương Vương cũng đều hạ
thấp tư thái.
Bởi vì ba mươi ba Thiên Vương của Nhân tộc, mỗi người... đều là Uẩn
Thần!
Giờ phút này chiến tranh nổ ra, chiến trường ầm vang, lúc giết chóc động
trời, trong đại vực tộc Hắc Thiên, dù là song phương địch ta, chỉ cần tu vi đỉnh
cao, tinh thần đều chấn động trong nháy mắt, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về
phía bầu trời, nhìn về phía Thần Linh Tàn Diện.
Giây phút vạn tộc ngóng nhìn, trong Tế Nguyệt đại vực, trên tinh thần Hồng
Nguyệt, trong Nguyệt cung... khí tức của Xích Mẫu dâng lên ngập trời.
Đại địa của Nguyệt cung hóa thành biển máu sền sệt, giờ phút này biển máu
bốc lên, đám người Thế tử cũng lần lượt thức tỉnh, ai nấy đều lùi ra phía sau, lúc
đến bốn phía Hứa Thanh thì cảm giác yếu đuối trên cơ thể bọn họ cực kỳ rõ
ràng.
Hứa Thanh cũng bị thương nghiêm trọng, phía bên đội trưởng cũng như vậy,
lúc này tất cả bọn họ đều như đèn dầu sắp cạn.
“Tiếp theo, không phải là chúng ta có thể chống đỡ được.”
Đội trưởng nhìn Hứa Thanh một cái, khàn khàn mở miệng.
Hứa Thanh yếu ớt gật đầu, nhìn về phía biển máu trước mặt.
Biển máu càng lúc càng bốc lên, tiếng gầm vang vọng, vòng quay nhanh
chóng biến thành vòng xoáy, bên trong vòng xoáy có một bóng dáng đang đi
tới.
Bóng dáng này không có hình người, giống như vô số cánh huyết nhục mọc
cùng nhau, xen kẽ với nhau, lây lan tạo thành vô số xúc tu, trong lúc chập chờn,
giống như một vật thể không có quy tắc.
Chỉ có vị trí chính giữa nhô lên một khuôn mặt, khuôn mặt này không có da,
chỉ có máu thịt, không ngừng nhúc nhích, lộ ra khí tức khủng khiếp.
Mà xung quanh khuôn mặt mọc lượng lớn con mắt xếp thành hàng, từ lớn
đến nhỏ, cũng không có trật tự.
Giờ phút này trong mỗi một con mắt đều phản chiếu bóng dáng của đám
người Hứa Thanh, vô cùng quỷ dị.
Nàng không có cánh tay, không có hai chân, giống như một con ốc máu
khổng lồ chậm rãi dâng lên trong vòng xoáy biển máu.
Uy áp khủng bố bóp méo toàn bộ Nguyệt cung, toàn bộ Hồng Nguyệt, cùng
với toàn bộ Tế Nguyệt đại vực.
Thứ bước tới chính là bản thể Xích Mẫu!
Tinh thần của đám người Hứa Thanh chấn động, trong đầu truyền đến đau
nhức, giống như nhận thức không thể chịu đựng được bóng dáng của đối
phương, vì vậy không thể khống chế mà tự thay đổi dáng vẻ của Thần Linh
trong mắt bọn họ.
Giây tiếp theo, trong mắt đám người Hứa Thanh, dáng vẻ của Xích Mẫu
biến thành một nữ tử, nàng có mái tóc dài huyết sắc, một thân trường bào màu
đỏ.
Trên mặt nàng không còn những con mắt, mà vị trí của đôi mắt chỉ còn lại
hai lỗ máu.
Một lượng lớn máu tươi chảy xuôi, lan khắp cơ thể nàng, mà trên cơ thể
nàng cũng có thể nhìn thấy một bụi gai quấn quanh.
Bụi gai này quấn lấy cơ thể, đâm vào bên trong, khi bóng dáng tiến về phía
trước, bụi gai cũng đang co lại, như thể đang hấp thụ huyết dịch của nàng.
Còn về phía sau nàng, là vô số hoa bỉ ngạn huyết sắc.
Mỗi lần nàng bước xuống đều sẽ nở đóa hoa như vậy, mà trong mỗi một đóa
hoa đều tồn tại một bóng dáng giống nàng y hệt.
Bọn họ đang nhảy nhót, chồng chéo... giống như cảnh tượng xảy ra trên
Hồng Nguyệt trước đó.
Mà nàng xuất hiện, một luồng thần uy mênh mông vượt xa Trương Tư Vận
cũng từ trên người nàng hướng ra ngoài, bộc phát đến dời núi lấp biển.
Nếu so sánh, thì giống như mặt trăng và đom đóm!
“Thần Linh, không thể nhìn thẳng... Cho nên bản năng của chúng ta vì bảo
vệ bản thân, sẽ tự mình thay đổi trong nhận thức, phản xạ đối phương thành
dáng vẻ mà chúng ta đều có thể chấp nhận được!”
Đội trưởng trầm thấp mở miệng ở bên cạnh.
Hứa Thanh lặng lẽ nhìn Xích Mẫu bước tới, nếu không nhìn vào mắt nàng,
vậy thì gương mặt của Xích Mẫu có thể nói là tuyệt mỹ.
Vẻ đẹp không giống như sinh linh có được, hoàn mỹ, đồng thời bước chân
hạ xuống cũng thay đổi nhanh chóng.
Khi thì là diện mạo ban đầu, khi thì lại xuất hiện một khuôn mặt đau đớn
của nam tử, thần uy cũng bộc phát trên khuôn mặt này dường như đang bị dung
hợp và tiêu hóa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.