Quang Âm Chi Ngoại
Đối mặt với lời nói của Xích Mẫu cùng với bóng dáng đang đến gần, Lý Tự
Hóa im lặng, cuối cùng truyền ra tiếng thở dài, tay phải của hắn giơ lên, ấn về
phía bầu trời.
Dưới cú nhấn này, bầu trời vỡ vụn, trở thành vô số mảnh vỡ rơi xuống.
Mà mỗi một mảnh vỡ đều đang thay đổi trong quá trình rơi xuống, sau đó
hình thành từng luồng khí tức kinh thiên động địa, sau đó nữa... huyễn hóa
thành vô số bóng dáng hư ảo.
Bên trong có nhật nguyệt tinh thần, có thú long phượng, còn có các loại viễn
cổ chi linh, thậm chí Hứa Thanh còn nhìn thấy Kim Ô ở bên trong.
Bọn nó xuất hiện cùng với khí tức bộc phát, một luồng dao động thuộc công
pháp cấp Hoàng thình lình dâng lên trên thân hư ảnh hình thành từ những mảnh
vỡ này.
Bọn nó đều là công pháp cấp Hoàng, bao hàm vạn tộc, số lượng lớn, không
dưới hàng vạn.
Giờ phút này được một tay Lý Tự Hóa triệu hoán ra.
Nháy mắt xuất hiện, hơn vạn công pháp cấp Hoàng này đều bày ra bản
nguyên, trong chớp mắt... từng công pháp cấp Hoàng biến thành hư ảnh, xuất
hiện cấm kỵ phong ấn được cởi bỏ.
Từng món vũ khí, từng vật phẩm, bên trong còn có trường mâu hủy diệt
cảm nhận được trong Kim Ô Hứa Thanh nhìn thấy, hiện giờ đều hiện ra trên bầu
trời.
Đây là binh cấm kỵ!
Sự xuất hiện của bọn họ đã bộc phát ra dao động khủng bố đến cực điểm,
sau đó đuổi giết về phía Xích Mẫu!
Ban đầu Hứa Thanh đã cảm nhận được bí ẩn của công pháp cấp Hoàng
trong cơ thể của Kim Ô, hắn biết mỗi một công pháp cấp Hoàng thật ra đều là
một loại phong ấn, vật phong ấn Thiên Đạo không cho phép xuất hiện.
Hiện giờ, hắn tận mắt chứng kiến tinh thần lập tức sóng dậy vô tận.
Thần thông không thể tưởng tượng, Uẩn Thần cũng không cách nào nắm
giữ.
Đây là sức mạnh động trời chỉ có Chủ tể mới có thể bộc phát ra.
Mà dù Xích Mẫu ra tay hay là Chủ tể Lý Tự Hóa phản kích, đều vượt xa
phạm trù nhận thức của mọi người, vì thế trong nháy mắt, đám người Hứa
Thanh đều phun ra máu tươi, ai nấy lùi về phía sau, sắc mặt đều hoảng sợ.
Hình ảnh trước mắt bọn họ cũng xuất hiện thay đổi dưới mức độ chịu đựng
khác nhau.
Thế giới trong hai mắt Hứa Thanh không có Lý Tự Hóa, cũng không có
Xích Mẫu, màn trời tan vỡ hiện giờ bị một bức tranh cực lớn thay thế.
Bức tranh này do hai màu sắc đỏ và trắng tạo thành.
Hai màu sắc xen kẽ với nhau, lại phân biệt rõ ràng, chuyển động trên màn
trời tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Trung tâm của vòng xoáy có một con mắt màu trắng mở ra, nó không có
đồng tử, được một trái tim huyết sắc thay thế, giờ phút này trái tim đang đập,
phát ra âm thanh như sấm sét.
Mà xung quanh ánh mắt mọc ra vô số lông mi, những sợi lông mi này giống
như xúc tu, không ngừng lây lan, không ngừng chập chờn, có lúc va chạm với
nhau tạo thành từng hình ảnh mơ hồ do ba màu sắc hợp thành.
Đó là màu đen, giống như một cái bóng, hình dạng bất quy tắc của nó
thường xuất hiện ngay lập tức, bọn nó sẽ nuốt chửng lấy nhau.
Đây chính là Thần chiến trong mắt Hứa Thanh.
Bởi vì trận chiến này vượt ra ngoài vị cách của hắn, cho nên trong mắt hắn,
Chủ tể Lý Tự Hóa và Xích Mẫu giao chiến giống như một bức tranh vô cùng
trừu tượng.
Màu đỏ trong bức tranh đại diện cho Xích Mẫu, màu trắng đại diện cho Lý
Tự Hóa.
Mà màu sắc thứ ba, Hứa Thanh không hiểu, dường như là cái bóng của Lý
Tự Hóa và Xích Mẫu.
Điều này khiến cho Hứa Thanh nghĩ đến cái bóng của mình.
“Tiểu A Thanh, nhớ kỹ hình ảnh ngươi nhìn thấy, đây là đụng chạm đỉnh
phong của hai cấp bậc sinh mệnh tu sĩ và Thần Linh!”
Đội trưởng ở bên cạnh Hứa Thanh vừa nắm chặt tóc Nguyệt Viêm, vừa si
mê nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm mở miệng.
“Một bên, là thể hiện con đường tu hành đến cực hạn.”
“Một bên, là lựa chọn thành Thần, dẫn đến ngọn nguồn tai họa lớn cho đại
lục Vọng Cổ.”
“Người tu hành trước đây là tu sĩ đi con đường cấp bậc đỉnh phong sinh
mệnh, đi đến tận cùng, có nhiều xưng hô, có vũ trụ xưng hắn là tôn, có người
xưng là tiên.
Ở đại lục Vọng Cổ, tu vi đỉnh phong này được gọi là Chủ tể.”
“Đây là hướng tới cả đời của tu sĩ, cũng là khát vọng tha thiết.”
Giọng nói của đội trưởng vang bên tai Hứa Thanh, mang theo ý định năm
tháng, ẩn chứa ít cảm giác tang thương.
“Tiểu sư đệ, ngươi biết không, thật ra ở đại lục Vọng Cổ còn có một truyền
thuyết cổ xưa hơn…”
“Truyền thuyết?” Tinh thần Hứa Thanh khẽ động.
“Trong truyền thuyết, từ rất sớm, đại lục Vọng Cổ không phải là dáng vẻ
như hiện giờ, nơi này không có tu sĩ, không có quy tắc pháp tắc, tất nhiên cũng
không có Thiên Đạo.
Mà tu sĩ đến từ Hạ giới.
Sau khi tu sĩ đỉnh phong của Hạ giới đến cảnh giới Tiên, bọn họ ngao du vô
số vũ trụ và thế giới, không có tồn tại gì có thể sinh ra uy hiếp với Tiên.
Bọn họ nắm giữ tất cả quy tắc, hiểu ra tất cả bản nguyên, xuyên thẳng qua
thời không, thay đổi vạn vật, cũng có thể tạo ra chúng sinh.”
Hứa Thanh nghe đến đây thì tinh thần chấn động.
Đội trưởng nhìn lên bầu trời, vẫn lẩm bẩm.
“Tiên cũng được, Chủ tể cũng hay, bọn họ đều thuộc về bất tử bất diệt ở một
mức độ nhất định, cùng thọ với trời, suy nghĩ và dục vọng cũng thay đổi, cái mà
bọn họ theo đuổi là Đạo, là khai phá có điểm đầu điểm cuối của con đường tu
hành.
Mà căn cứ vào kinh nghiệm khác nhau, nhận thức khác nhau, lý tưởng khác
nhau, vì vậy khai phá khác nhau, có Tiên đã đi rất xa rất xa, mà cũng có người
vẫn dậm chân tại chỗ.
Cho nên ở thời đại trước, có thể uy hiếp đến Tiên cũng chỉ có bọn họ.”
“Cho đến khi bọn họ đi về phía trước... phá vỡ giới bích, từ Hạ giới đến
Thượng giới, vì vậy tồn tại cực đoan cấp bậc sinh mệnh như Thần Linh, xuất
hiện trong nhận thức của Tiên.
Khoảnh khắc đó đã thay đổi.”
“Bọn họ được biết vô số vũ trụ vô số thế giới, trên thực tế thật ra trước giờ
đều không thuộc về tu sĩ.
Dù là quá khứ, hiện tại, tương lai, tất cả mọi thứ, tất cả định nghĩa, xét đến
cùng đều đến từ Thần Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.