Quang Âm Chi Ngoại
“Vậy thì có phải có thể hiểu là tu hành đến mức độ nhất định, là sắp đưa
Thiên Đạo của bản thân vào trong quỹ tích thế giới... giống như Hồng Nguyệt
Thần tử châm ngòi thần hỏa?”
Hứa Thanh hít sâu một hơi, bí tàng phía sau nổ vang, theo như hắn hiểu biết,
bí tàng của hắn cũng đang tiến hành điều chỉnh.
Thương Long ở trong bí tàng không chỉ là lò nướng, mà còn trở thành vũ
khí trong bí tàng của Hứa Thanh.
Mà thu hoạch của Hứa Thanh còn có thứ khác.
“Thì ra binh cấm kỵ còn có thay đổi khác, hình thái của binh khí chỉ là bề
mặt, không phải bản nguyên thật sự!”
“Bản nguyên của nó... tại sao lại có hình thái như Thần Linh, chẳng lẽ binh
cấm kỵ bị phong ấn trong công pháp cấp Hoàng thật ra chính là Thần Linh thất
bại trong trận chiến Tiên Thần trong truyền thuyết mà đội trưởng nói sao?”
Trong đầu Hứa Thanh truyền đến cảm giác vỡ nát, ánh mắt nhìn đi, suy
nghĩ, tất cả những điều này dần khiến cho năng lực chịu đựng của hắn đến giới
hạn, vì vậy mọi thứ trong mắt từ mông lung dần trở thành một bức tranh trừu
tượng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Hứa Thanh nhìn về phía Xích Mẫu giao
chiến với Lý Tự Hóa.
Xích Mẫu không còn tuyệt mỹ nữa.
Cơ thể nàng rất khó miêu tả, nói một cách đơn giản, cảm giác nàng mang
đến cho Hứa Thanh là sự kết hợp của hình người và lông vũ huyết nhục, trong
mắt hắn, Xích Mẫu lúc thì là nữ tử, lúc thì là vũ nhục.
Giao hòa lẫn nhau, quỷ dị đến cực điểm.
Còn có những con giun kim màu đỏ vờn quanh bốn phía, dáng vẻ của những
con giun kim dữ tợn, khí tức khủng bố tản ra lực lượng Hồng Nguyệt nồng đậm.
Cứ giống như bọn nó là đại diện của quyền hành Hồng Nguyệt.
Có lẽ không thể dùng hai chữ dường như, mà là chắc chắn!
Bởi vì giây phút Hứa Thanh nhìn thấy những con giun kim, hắn chẳng
những cảm thấy vô cùng thân thiết, mà còn cảm nhận được những con giun kim
này dường như cũng đang nhìn về phía hắn.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, trong đầu Hứa Thanh lập tức nổ vang, thất
khiếu của hắn chảy máu, cơ thể rút lui tạch tạch tạch, máu tươi trong miệng
từng ngụm từng ngụm, cơ thể cũng mục nát nhanh chóng, từng miếng thịt tróc
ra.
Màn trời trong mắt hồi phục thành bức tranh trừu tượng, nhưng đại địa nhìn
thấy lại xuất hiện vặn vẹo.
Mặc dù đại địa khôi phục lại bình thường rất nhanh, nhưng khoảng khắc
nhìn thấy đó khiến trong đầu Hứa Thanh lần nữa truyền đến cảm giác tan vỡ,
trong mắt cũng xuất hiện vô số tơ máu.
“Hồng Nguyệt…”
Hô hấp của Hứa Thanh dồn dập, nhìn về mặt đất dưới chân, hắn không cách
nào quên được cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.
Trong cảnh tượng đó, hợp thành tinh thần Hồng Nguyệt không phải là đất và
đá, mà là vô số con giun kim màu đỏ!
Giây phút đó, tinh thần Hồng Nguyệt chính là tồn tại như động giun, vô số
con giun kim màu đỏ hình thành Hồng Nguyệt, sâu trong Hồng Nguyệt này
dường như còn có một ánh mắt.
Ánh mắt đó lạnh như băng, trong cảm nhận của Hứa Thanh, còn rất thân
thiết với mình.
Còn cụ thể, trong nháy mắt vặn vẹo tản đi, tất cả hồi phục lại, khiến Hứa
Thanh không cách nào thăm dò được nữa.
Lúc này hắn vận chuyển thủy tinh màu tím, vừa phun ra máu tươi, vừa hồi
phục, miễn cưỡng đạt đến lúc cân bằng, chiến đấu trên trời xanh đã xuất hiện
kịch biến.
Dường như là đã hạ quyết tâm, dường như đã tìm được cơ hội, cánh cửa gỗ
cổ xưa nơi có Nguyệt Viêm thượng thần đi rồi quay lại xuất hiện trên màn trời.
Hơn nữa hình thái còn khổng lồ hơn trước đó, hình như cho bầu trời cái
khung, xem màn trời là cánh cửa.
Lúc này, trời nứt, cửa mở!
Một bóng dáng cao lớn bước một bước ra từ trong cánh cửa.
Nhìn lần đầu, bóng dáng này như người bình thường, nhưng nhìn lần thứ hai
lại lớn vô hạn, khiến người ta khó tránh khỏi sẽ sinh ra ảo giác, không rõ lớn
nhỏ.
Chỉ có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu nàng mọc ra cái sừng như của hươu, hơn
nữa không phải một cái, mà là lan tràn vô số, như cành cây trải trên trời xanh.
Ngay trung tâm của sừng hươu có một tinh thần màu xám lộ ra vẻ hủy diệt,
mang theo tử vong.
Còn về đỉnh đầu, không nhìn ra nam nữ, chỉ có thể nhìn thấy một đầu lâu
màu xám cực lớn, bên trên có hai lỗ hổng tản ra hỏa quang màu xám, còn vị trí
cái miệng là một khe hở xương nứt xiêu vẹo.
Mà cơ thể là hình người, hai tay nhuộm máu tươi, rơi xuống từng giọt,
giống như mang theo bao tay màu đỏ.
Trên dưới toàn thân mọc bộ lông màu xám, đang đong đưa, như y phục
khoác lên toàn thân, chỉ có phần bụng lộ ra là một hắc động, bên trong lập lòe
tinh quang, dường như tồn tại một vũ trụ.
Đây chính là Nguyệt Viêm thượng thần.
Cũng giống như Xích Mẫu, khoảnh khắc hình thái xuất hiện trong mắt của
đám người Hứa Thanh, được nhận thức của bọn họ tiến hành thay đổi, không
còn dáng vẻ xấu xí trước đó nữa, mà hóa thành một nữ tử trung niên mặc trường
bào màu xám.
Xương gò má của nữ tử này rất cao, biểu cảm lạnh lùng, có dáng vẻ khắc
nghiệt, nhưng không thể không nói ngoại hình rất cá tính, có lẽ trong mắt một
số người, nàng không phải là tuyệt mỹ, nhưng trong mắt những người khác, có
lẽ nàng rất có hương vị.
Lúc này xuất hiện, Nguyệt Viêm thượng thần bước một bước, trực tiếp đi
vào trong bức tranh trừu tượng trên bầu trời, khoảnh khắc dung nhập, bức tranh
trừu tượng cũng đột nhiên thay đổi.
Vòng xoáy có thêm một màu sắc, đó là màu xám, xen kẽ với màu trắng và
đỏ, quay nhanh cùng một lúc, cái bóng xuất hiện trong bức tranh cũng xuất hiện
cái thứ ba.
“Vợ cũ của ta là người thích ăn vặt, ta đoán nàng nhất định sẽ đến, quả
nhiên bị ta đoán được.”
Đội trưởng lùi lại mấy bước, ngồi xổm bên cạnh Hứa Thanh, nhìn hình ảnh
trên bầu trời, đắc ý mở miệng.
“Thấy sao, vợ cũ của ta cũng tính là đẹp đúng không.”
Hứa Thanh nhìn lướt qua bức tranh, lại nhìn về phía đội trưởng, không nói
gì.
Mà đám người Thế tử bên cạnh, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, từ đầu đến cuối
đều chú ý chiến trường, không để ý tới Nhị Ngưu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.