Quang Âm Chi Ngoại
Chỉ có lão Bát được Ngũ công chúa triển khai chúc phúc trong dòng sông
năm tháng lần nữa sống lại, giờ phút này ở trong dòng sông của công chúa
Minh Mai, cho dù suy yếu, cũng không khỏi truyền ra lời nói.
“Bọn ta không mù, có thể nhìn thấy dáng vẻ của con quái vật già đó, Nhị
Ngưu... trước đây ta không phát hiện khẩu vị của tiểu tử ngươi nặng đó.”
“Như vậy, ngươi còn có thể chấp nhận…”
“Nhưng ta rất tò mò, lỗ hổng trong bụng nàng có phải là ngươi làm ra
không?”
Miệng của lão Bát trước giờ sẽ không vì thương thế mà giảm bớt sắc bén,
lúc này lời nói truyền ra, rơi vào bên tai đội trưởng, mặt đội trưởng co giật một
cái.
“Bát gia gia…”
Đội trưởng nhìn về phía lão Bát.
Lão bát như có điều suy nghĩ, gật đầu.
“Xem ra thật sự là ngươi làm, khó trách lúc trước nàng hận ngươi như vậy,
vừa rồi lúc tới cũng không thèm liếc mắt nhìn ngươi, Nhị Ngưu, ngươi lặng lẽ
nói cho bọn ta biết, có phải ngươi còn làm chuyện gì có lỗi với người ta hay
không?”
“Nếu như đưa ngươi qua đó, có phải vợ cũ của ngươi sẽ vui hơn, sau đó
càng có động lực ra tay hay không?”
Lão bát vừa nói ra, Ngũ công chúa và công chúa Minh Mai đều dời mắt lên
trên người đội trưởng, dường như đang suy nghĩ.
Đội trưởng giật mình, vội vàng mở miệng.
“Không có không có, thật ra là ta đùa đấy, Nguyệt Viêm thượng thần không
phải vợ cũ của ta, ta chỉ là thuận miệng nói…”
Để thuyết phục lão Bát bọn họ, đội trưởng vội vàng lấy ra một quả đào, cắn
một cái.
“Ta thích đào, đào nhà ta vẫn còn đợi ta ở quận Phong Hải.”
Lão Bát bày ra vẻ mặt nghi ngờ, ánh mắt của Thế tử bên cạnh đang nhìn
lướt qua người của đội trưởng.
“Đề nghị của lão Bát, có thể xem xét đôi chút.”
Đội trưởng hít một hơi, vừa định tiếp tục giải thích thì lão Cửu đột nhiên mở
miệng.
“Lại tới một người nữa!”
Khoảnh khắc hắn nói ra, bầu trời thay đổi màu sắc, dường như có thêm một
bức màn, bao phủ nó lại.
Mà bên trên bức màn lại xuất hiện một đồ đằng.
Không giống như bóng tối trước đó, đồ đằng này tỏa ra ánh sáng ấm áp, bên
trên mô tả bầu trời xanh biển rộng, có thể nhìn thấy mặt biển trên bầu trời có vố
số cá tôm bay nhảy, còn có cá voi trôi dạt, rất đẹp.
Phía trên biển lớn có vô số chim chóc lang thang, tạo thành cảnh quan tuyệt
đẹp.
Còn giữa biển và trời có một tượng thần đang khoanh chân ngồi.
Tượng thần này là Hồ Ly Bùn cực lớn, mặc áo choàng đỏ, tỏa ra ánh sáng
vàng kim, chiếu sáng mặt biển, lan tràn trời xanh, lộ ra vẻ thần thánh.
Cứ như chủ nhân thế giới, khiến người ta nhìn lên ngưỡng mộ.
Lúc này hàng lông mi của nàng run rẩy, nhẹ nhàng mở mắt, đứng dậy bước
liên tục, mang theo phong thái quyến rũ vô tận, bước từng bước ra khỏi đồ
đằng.
Khoảnh khắc bước ra ngoài, dáng vẻ của nàng đã thay đổi, hóa thành một
nữ tử yểu điệu thướt tha.
Áo choàng đỏ mỏng bao phủ trên cơ thể mềm mại, lộ ra tư thế động lòng
người.
Bộ ngực cao chót vót, đôi chân dài thẳng tắp, còn có chiếc đuôi lắc lư khi đi
bộ, tất cả mọi thứ đều tràn đầy phong tình vạn chủng.
Đặc biệt là đùi ngọc như ẩn như hiện, mang theo hấp dẫn khiến người ta
ngứa ngáy.
Hơn nữa bờ mông quyến rũ phối hợp với vẻ mị hoặc thiên thành, khiến cho
người ta nhìn thấy sẽ nhớ sâu sắc.
Đây là nữ nhân yêu mị phát ra từ trong xương cốt, dường như không lúc nào
là không mê hoặc nam nhân, tác động đến thần kinh của nam nhân.
Giờ phút này nàng cất bước ra khỏi đồ đằng, đi vào Nguyệt cung, xuất hiện
giữa trời đất, cũng xuất hiện trước mặt mọi người, đôi mắt đẹp đảo qua, không
phải là nhìn Thần chiến, mà là rơi vào trên người Hứa Thanh.
Một tiếng cười khẽ ma mị.
“Đệ đệ thối, từ sau khi ngươi rời đi, trong sinh mệnh của ta chỉ có hai
chuyện, nhớ nhung ngươi và chờ đợi ngươi.”
“Tại sao ngươi không gọi người ta đến sớm chút chứ, người ta vẫn luôn chờ
đợi đó.”
Trong lúc nói chuyện, trong đôi mắt xinh đẹp của nữ tử ẩn chứa yêu, ma mị
nhộn nhạo, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như muốn dẫn vào một thân phong
trạch.
Hứa Thanh im lặng.
Trong lòng đội trưởng nhấc lên dao động, hắn nhìn màu xám bên trong đồ
đằng, lại nhìn nữ tử quyến rũ trong mắt chỉ có Hứa Thanh, trong khoảng thời
gian ngắn, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, đám người Thế tử đều nhìn về phía đội trưởng, đặc biệt là lão Bát,
thở dài với Nhị Ngưu.
“Chênh lệch hơi lớn rồi đó.”
…
Trương đội trưởng mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn chưa kịp nói ra
thì Hồ Ly Bùn trên bầu trời đã cất bước đi xinh đẹp, đung đưa vòng eo mềm
mại, mang theo sóng cả phía trước và sau, đi tới trước mặt Hứa Thanh.
Trong đôi mắt đẹp hiện lên trìu mến, nhẹ giọng mở miệng.
“Đệ đệ thối, ngươi gầy rồi, khoảng thời gian này có nhớ tỷ tỷ không?”
Hứa Thanh chần chờ, đứng dậy bái lạy.
“Bái kiến Tinh Viêm thượng thần.”
Lời nói của hắn rơi vào bên tai Hồ Ly Bùn, biến thành oán hận.
“Đệ đệ thối, xem ra là không nhớ tỷ tỷ.”
Lúc này nàng đến, đám người Thế tử đều cảnh giác.
Đáy lòng đội trưởng hiện lên chua xót vô tận, theo bản năng nhìn về phía
màu xám trong bầu trời, trong lòng hắn cảm thấy cuộc đời không đáng, tại sao
đều là Thượng Thần, nhưng lại chênh lệch lớn như vậy.
Một người không quan tâm đến bản thân, thậm chí còn muốn giết mình,
trong khi người khác đối với tiểu sư đệ, trong mắt đều tràn ngập bóng dáng.
Như vậy thì thôi đi, quan trọng nhất là một người không đẹp, một người
thực sự rất đẹp.
Điều này khiến cho trong lòng đội trưởng bốc lên, đặc biệt là nghe được lời
nói của đối phương, hắn cảm thấy mình thân là đại sư huynh, cần phải trả lời
thay Hứa Thanh, vì thế tiến lên mấy bước, ho khan một tiếng.
“Tinh Viêm tỷ tỷ, tiểu sư đệ của ta hơi nhút nhát, để ta trả lời thay hắn, nhớ
chứ, rất nhớ rất nhớ.”
Hồ Ly Bùn nhíu mày, liếc nhìn đội trưởng, vẻ mặt ghét bỏ.
“Yêu Tử ngươi đừng nói chuyện với ta, ta sợ đệ đệ thối hiểu lầm, vì vậy, xin
ngươi hãy cút, tránh xa ta ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.