Quang Âm Chi Ngoại
Đội trưởng hít một hơi, cho dù kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có ai gọi
hắn bằng hai chữ ‘Yêu Tử’, nếu hắn có thể đánh lại thì lúc này hắn sẽ nổi giận.
Nhưng nghĩ đến khoảng cách đôi bên, đội trưởng chỉ lặng lẽ cúi đầu, lùi ra
phía sau Hứa Thanh, đáy lòng cảm khái so sánh đối phương với Bát gia gia, vẫn
là Bát gia gia biết nói chuyện.
Còn về Hồ Ly Bùn, giờ phút này nhìn về Hứa Thanh, liếm môi, đang muốn
tiếp tục mở miệng, nhưng đúng lúc này, bầu trời nổ vang, truyền ra âm thanh
của Nguyệt Viêm thượng thần.
“Hồ Ly Bùn, còn không qua đây!”
Hồ Ly Bùn nghe vậy, cười khẽ với Hứa Thanh.
“Đệ đệ thối, tỷ tỷ đi đánh nhau trước, lát nữa chúng ta lại hẹn hò.”
Nói xong, cơ thể nàng nhoáng lên một cái, đi thẳng đến bức tranh trừu
tượng trên bầu trời, trong nháy mắt dung nhập vào, bên trong bức tranh có thêm
màu hồng, giờ phút này bốn màu sắc giao hòa khiến cho bầu trời rung động
kịch liệt.
Tốc độ chuyển động của dòng xoáy bên trong bức tranh càng nhanh hơn,
mơ hồ có thể nhìn thấy màu đỏ bên trong dường như đang bị áp chế.
Nhưng sự cường hãn của Xích Mẫu cũng thể hiện vào giờ phút này, cho dù
là Lý Tự Hóa giao chiến chính diện với nàng, Nguyệt Viêm thượng thần cùng
với Tinh Viêm thượng thần ra tay trợ giúp, cũng không hoàn toàn lay động Xích
Mẫu.
Dần dà, sắc mặt của đám người Thế tử ngưng trọng, phía bên đội trưởng
cũng có chút lo lắng, cuối cùng hắn hung hăng cắn răng.
“Xem ra giây phút quan trọng vẫn phải dựa vào ta!”
“Vợ cũ của ta quá yếu!”
“Tiểu sư đệ, đến giúp ta một tay, lát nữa dùng cái này gõ vào đầu ta, dùng
chút lực nhé!”
Nói xong, đội trưởng lấy ra một cây quyền trượng, ném cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh bắt lấy, nhìn xuống, quyền trượng này có chỉnh thể màu lam, tản
ra ý mông lung, nhìn lâu sẽ không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Cây trượng này chính là vật cầm trong tay mà tai đội trưởng kiếp trước hóa
thành ở Thiên Ngưu sơn lúc đầu.
“Quyền trượng Đại Tế Mộng!”
Hứa Thanh nhìn về phía đội trưởng.
“Không sai, chính là thứ này, ta chuẩn bị nhập mộng ảnh kiếp trước, đưa
vào chỗ của Xích Mẫu, đánh thức nhân tính của nàng, để nàng mất cân bằng!”
Trong mắt đội trưởng lộ ra vẻ điên cuồng, nói xong có một con giun màu
xanh bay ra từ trong cơ thể hắn, rơi xuống mặt đất, sau đó cơ thể lắc lư, tay áo
vung lên, hai tay nâng lên, triển khai vũ điệu quỷ dị.
Giống như cúng tế, trên mặt đất của Nguyệt cung nhanh chóng chuyển
động.
Vũ đạo hình thành, còn có tiếng ngâm xướng truyền ra từ trong miệng,
không nghe rõ cụ thể đang hát cái gì, chỉ có thể cảm nhận được sự phức tạp ở
bên trong.
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của đám người Thế tử, phía bên lão Bát
nhìn lấy, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
“Hơi thú vị đó…”
Mà trong tiếng ngâm xướng và vũ đạo, trên cơ thể của đội trưởng dần xuất
hiện từng chụm sương mù bảy màu, dung hòa lẫn nhau hiện ra mông lung, có
thể mơ hồ nhìn thấy trong những sương mù dường như tồn tại vô số hình ảnh.
Những hình ảnh đó đều là mộng.
Những giấc mộng này có cái đẹp, có cái bi thương, có cái khiến người ta
đau khổ, có cái khiến người ta si mê, ẩn chứa các mặt nhân tính.
Đối với tu sĩ, những giấc mộng này giống như vô số cuộc đời, nếu đều tràn
vào tâm trí, sẽ giống như tiến vào luân hồi, trải nghiệm các loại cuộc sống khác
nhau, sẽ có cảm giác vượt qua năm tháng vô tận.
Nếu như nghiêm trọng thì sẽ mất đi bản ngã.
Nhưng đối với Thần Linh, ý nghĩa của những giấc mộng này lại khác với tu
sĩ.
Tiên Thiên Thần Linh còn ổn, nhưng Hậu Thiên Thần Linh, nhân tính, thú
tính, còn có thần tính của bọn họ đã đạt đến cân bằng, nếu một điểm nào đó
được phóng đại thì sẽ gây sụp đổ và mất cân bằng.
Cho nên, trên người của Hậu Thiên Thần Linh, những giấc mộng nhân tính
này chính là kịch độc.
Nhưng dưới tình hình bình thường, tổn thương mà kịch độc này mang đến
cho Thần Linh không lớn như trong tưởng tượng, chỉ trong nháy mắt, lợi dụng
thần hỏa đốt cháy, thần tính có thể đè ép mọi thứ để trạng thái mất cân bằng lại
lần nữa cân bằng.
Nhưng hiện giờ Xích Mẫu đang giao chiến với Lý Tự Hóa và hai Thượng
Thần, như vậy, giây phút mất cân bằng sẽ trở nên rất quan trọng.
Hứa Thanh ý thức được tất cả những điều này, mà đám người Thế tử cũng ý
thức được, vì vậy trong mắt ai nấy đều lộ ra tinh mang, sau khi Thế tử suy nghĩ
thì thổi ra một hơi, dung nhập lực lượng thay đổi nhận thức vào trong sương mù
của đội trưởng.
Sương mù ngày càng cuồn cuộn, hấp thụ lực lượng nhận thức, trở nên nồng
đậm hơn.
Công chúa Minh Mai trầm ngâm, gửi đi một tia dòng sông thời quang, khiến
mộng cảnh của mảng mông lung này có thêm cảm giác thời không.
Lão Bát thì gia trì lực lượng thất tình lục dục của bản thân tại chỗ, khiến
nhân tính trong mộng trở nên chân thật hơn, mà hắn ra tay còn có tác dụng hơn
Thế tử và công chúa Minh Mai.
Dù sao thì quyền hành của lão Bát chính là dục vọng, điều này chính là thể
hiện của nhân tính, cho nên sau khi hắn ra tay, trong năm màu sắc rực rỡ của
sương mù càng trở nên chói lóa.
Mà bọn họ ra tay, vũ đạo phía bên đội trưởng cũng ngày càng nhanh, sương
mù được hình thành ngày càng nồng đậm, giấc mộng ẩn chứa bên trong cũng
nhiều hơn.
Bởi vậy có thể thấy đội trưởng chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Cho đến một lát sau, lúc tất cả giấc mộng đều được hình thành, cơ thể của
đội trưởng chấn động mạnh, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Chỉ có âm thanh vang vọng trong vô số giấc mộng, giờ phút này xuyên qua
tất cả giấc mộng, xuất hiện bên tai của Hứa Thanh.
“Tiểu sư đệ!”
Hứa Thanh không chần chờ, tay cầm quyền trượng, cơ thể xông lên phía
trước, bước vào trong sương mù mộng cảnh, khoảnh khắc từng giấc mộng hiển
hiện lên trước mắt hắn, thì quyền trượng trong tay hắn lúc này tản ra ánh sáng
xanh, bao trùm Hứa Thanh, để hắn không bị những giấc mộng đó hấp dẫn.
Hứa Thanh cả đường đi về phía trước, xuyên qua từng mộng cảnh, cho đến
khi đến bên cạnh đội trưởng, hắn nâng quyền trượng trong tay lên, hung hăng
nện vào đầu của đội trưởng
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.