Quang Âm Chi Ngoại
Trước đó đội trưởng yêu cầu Hứa Thanh dùng lực, cho nên giờ phút này
Hứa Thanh không chút chần chờ, dùng toàn lực ứng phó, nện xuống, ầm một
tiếng, đỉnh đầu của đội trưởng trực tiếp nổ tung.
Nhưng không có huyết nhục phân tán bốn phía, mà là lượng lớn bong bóng
khí từ trong đầu hắn bộc phát ra bốn phía, những bong bóng khí này vòng
quanh bốn phía, xông thẳng lên trời xanh.
Trong chớp mắt, đã đi đến bức tranh trừu tượng trên màn trời, ở đó đã nát
thành chụm.
Mỗi một mảnh vỡ vụn đều khiến vòng xoáy trong bức tranh xuất hiện
nghịch chuyển, còn có âm thanh thê lương truyền ra từ bên trong, cho đến khi
tất cả bong bóng khí vỡ vụn thì vòng xoáy bức tranh trên màn trời đã thành một
mảng hỗn loạn.
Ánh mắt bên trong bắt đầu đổ máu, trái tim huyết sắc bên trong cũng cấp tốc
đập loạn.
Hàng lông mi đụng chạm hình thành bóng dáng bất quy tắc giống như cái
bóng, bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau.
Đội trưởng ra tay khiến cho trận Thần chiến này xuất hiện thay đổi.
Mà lúc này bóng dáng hắn cũng bị con giun màu xanh được hắn dự bị nhúc
nhích, bay nhanh lần nữa hội tụ, xuất hiện bên cạnh Hứa Thanh.
“Những giấc mộng nhân tính này đủ để đám lão nương Xích Mẫu uống rồi.”
Đội trưởng ngạo nghễ mở miệng.
Cũng chính ngay lúc này, Cổ Linh Hoàng từ đầu đến cuối đều ẩn nấp tại nơi
này, chỉ ra tay ngay lúc quan trọng, bóng dáng hắn trong nháy mắt hiện ra.
Không còn là một con mắt, mà là hiện lên hàng ngàn con mắt huyết nhục
giữa mảng thiên địa này, bên trong đều ẩn chứa tham lam, sau khi xuất hiện thì
cuốn thẳng từ bốn phương tám hướng về phía vòng xoáy mơ hồ.
Trong chốc lát, toàn bộ đều hòa nhập vào trong vòng xoáy, để cho màu sắc
của vòng xoáy lại có thêm một màu.
Mà hắn gia nhập cũng khiến bức tranh trừu tượng này càng mơ hồ, dần hiện
ra cảnh tượng mông lung.
Bóng dáng huyết nhục lông vũ của Xích Mẫu, cơ thể sừng hươu của Nguyệt
Viêm, còn có bóng dáng của Tinh Viêm giao hòa lẫn nhau, lóe lên tức khắc.
Nhưng so sánh giữa Xích Mẫu và Nguyệt Viêm, mặc dù bóng dáng của Tinh
Viêm cũng có thay đổi, nhưng cảm giác quyến rũ chỉnh thể vẫn mãnh liệt như
trước.
Mà rõ ràng nhất là Lý Tự Hóa.
Dường như từ đầu đến cuối hắn đều duy trì hình thái vốn có, lúc này bóng
dáng hiện lên, tay phải của hắn đang nâng lên, chỉ vào hư vô.
Nguyệt cung lập tức nổ vang, một bóng dáng hư ảo cực lớn đạp vỡ thời
không và tường ngăn cách, đi vào trong màn trời của phương này.
Đó là một cự thú hỏa diễm cực lớn, nó có thân ngựa, đầu cá sấu, đuôi rồng,
lúc này giáng lâm biển lửa, trong mắt mang theo uy nghiêm, trên thân tản ra khí
tức viễn cổ, lúc xuất hiện, từng quy tắc và pháp tắc hình thành dấu vết, hiển
hiện ở bốn phía.
Giây tiếp theo, bóng dáng thứ hai dùng phương thức tương tự cũng giáng
lâm xuống, đó là một cự nhân không đầu, trước ngực mọc đôi mắt màu đen, lộ
ra tức giận, đỡ biển rộng, đi đến nơi này.
Trên thân hắn cũng tản ra khí tức viễn cổ.
Sau đó, bóng dáng thứ ba, thứ tư, thứ năm… từng bóng dáng tràn ngập khí
tức viễn cổ liên tục đến nơi này, xuất hiện trên bầu trời.
Bên trong có hình người với vẻ mặt nghiêm túc, có u hồn hư vô mờ mịt,
cũng có đại ấn màu vàng kim với mức độ dữ tợn không thua gì Thần Linh…
nhiều vô số kể, tổng cộng có chín mươi chín bóng dáng.
“Thiên Đạo viễn cổ!”
Đội trưởng nhìn mọi thứ, hạ giọng mở miệng, trời xanh ở xa xa lần nữa
dâng lên, sau khi chín mươi chín Thiên Đạo viễn cổ xuất hiện, lại xuất hiện
thêm một bóng dáng.
Đó là một đứa trẻ khổng lồ đang bò về phía nơi này…
Đứa trẻ khổng lồ phát ra tiếng nức nở, như sấm sét nổ vang tám hướng, giọt
nước mắt chảy nơi khóe mắt hình thành mưa lớn cả chặng đường, nước mũi
vung vãi hình thành từng hố bùn hư ảo.
Nhưng khoảng cách của hắn hơi xa, dường như không bò đến được nơi này.
Đội trưởng nhìn đứa trẻ khổng lồ, trong mắt lộ ra ánh sáng mãnh liệt, mạnh
mẽ quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng chú ý đến đứa trẻ khổng lồ, lúc này trong mắt xuất hiện
ánh sáng quỷ dị trước giờ chưa từng có.
“Con trai?”
Hai người họ đồng thời nói ra.
Thiên Đạo viễn cổ trong truyền thuyết là phương thắng lợi trong trận chiến
Tiên Thần năm đó, dùng phương pháp vô thượng đưa bọn họ vào thế giới này,
nhận lấy sứ mệnh trấn áp cùng với bảo vệ.
Trấn áp Hoàng Thiên, cấm kỵ ẩn nấp, đổi tất cả thành tu hành thích hợp,
tiến tới bảo vệ tu sĩ.
Mỗi một bọn họ đều có lịch sử lâu đời, có truyền thuyết thần thoại của bản
thân, có đủ lực lượng khủng bố, năm đó hóa thành pháp tắc, phó thác cho quy
tắc đại lục Vọng Cổ để tu sĩ có thể ổn định phát triển, đời đời sinh sôi nảy nở,
cho đến khi trở thành chủ nhân của mảng thế giới này.
Nơi này của vô số năm sau, dưới sự che chở của Thiên Đạo viễn cổ, đại lục
Vọng Cổ sẽ xuất hiện từng tộc quần, dần dần sẽ có vạn tộc, vô cùng phồn vinh.
Mà mỗi một Cổ Hoàng có thể thống nhất Vọng Cổ trên thực tế cũng là tồn
tại được Thiên Đạo viễn cổ thừa nhận.
Cho nên ở một ý nghĩa nào đó, chín mươi chín Thiên Đạo viễn cổ chính là
người bảo vệ của đại lục Vọng Cổ.
Năm tháng dần trôi, Hoàng triều thay đổi, tộc quần cũng có lúc lên lúc
xuống, chỉ có chín mươi chín Thiên Đạo viễn cổ, tuyên cổ trường tồn, chứng
kiến từng lần hưng thịnh của đại lục Vọng Cổ.
Đương nhiên lúc này cũng xuất hiện mấy chuyện trời nổi giận.
Ví dụ Cổ Linh Hoàng từng thống nhất cả đại lục Vọng Cổ, bởi vì tuổi già
điên cuồng, có ý đồ đoạt xá Thiên Đạo viễn cổ, dẫn đến chín mươi chín chân
thân của Thiên Đạo viễn cổ giáng lâm, trấn áp hắn.
Vì thế khắp cả Cổ Linh Hoàng triều sụp đổ, tộc Cổ Linh chịu đựng nguyền
rủa, mà bản thân Cổ Linh Hoàng cũng bỏ ra cái giá trầm trọng.
Bởi vậy có thể thấy địa vị của Thiên Đạo viễn cổ trên đại lục Vọng Cổ.
Cho đến khi Thần Linh Tàn Diện đến, mọi thứ mới xuất hiện thay đổi, Tàn
Diện ngự trị phía trên Thiên Đạo, ở mức độ nào đó, lại nổi lên một trận đối
kháng giữa Tiên và Thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.