Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1661: Ngươi dám đánh cha ta!



Mà kết cục… mặc dù Thiên Đạo viễn cổ vẫn còn đó, nhưng lại bị áp chế và

suy yếu trầm trọng, không còn năng lực hồi phục nữa, khắp cả đại lục Vọng Cổ

đều chìm vào trong xâm nhập và hạo kiếp dị chất.

Tàn Diện đã thay đổi tất cả, vạn vật chúng sinh như kinh trập, chỉ có Thiên

Đạo viễn cổ đang vùng vẫy, miễn cưỡng duy trì sứ mạng của bọn họ, nhưng

cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị tập kích.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ban đầu Lý Tự Hóa rõ ràng có đủ năng lực

triệu hoán Thiên Đạo nhưng vẫn chết trận.

Thiên Đạo quá yếu rồi.

Nhưng hiện giờ đã khác, mặc dù lực lượng của chín mươi chín Thiên Đạo

yếu hơn ban đầu Lý Tự Hóa triệu hoán, nhưng đối thủ của Xích Mẫu vốn không

phải là một mình Lý Tự Hóa.

Sự gia nhập của Nguyệt Viêm thượng thần, Tinh Viêm thượng thần đến, còn

có sự xuất hiện của Cổ Linh Hoàng, phối hợp với chiến lực của Lý Tự Hóa,

khiến phía bên Xích Mẫu xuất hiện nguy cơ hiếm thấy đối với sinh mạng.

Xích Mẫu quả thật cường hãn, có đủ năng lực khủng bố, từng cắn nuốt ba

Thượng Thần, cũng là Thần trong Thần Linh của đại lục Vọng Cổ, hiếm thấy

hơn nữa là không ẩn nấp, mà thường xuyên xuất hiện.

Giữa Thần Linh và Thần Linh tồn tại sự cắn nuốt, cho nên phần lớn Thần

Linh đều không chịu bại lộ tung tích của bản thân, như Cửu U, như Ngư Cốt,

như từng người mà Hứa Thanh từng nhìn thấy.

Chỉ có Xích Mẫu, dựa vào sự mạnh mẽ của bản thân, trên mức độ nhất định

sẽ lựa chọn cách bỏ qua.

Nhưng nàng vốn không phải vô địch, nếu gặp thêm một Thần Linh liên thủ,

đối với nàng vẫn là nguy cơ.

Chỉ có điều… với đặc tính của Thần Linh, khả năng quyết định bọn họ liên

thủ cực kỳ nhỏ.

Nhưng hôm nay, xác suất cực kỳ nhỏ này đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lúc này hai Thượng Thần, dưới sự vây công của một người không còn là

Cổ Hoàng đỉnh phong cùng với Chủ tể trạng thái toàn thịnh, Xích Mẫu đã rơi

vào thế hạ phong, vì vậy Thiên Đạo viễn cổ giáng lâm lúc mấu chốt này, đối với

nàng càng là đòn chí mạng.

Đặc biệt là… số lượng của Thiên Đạo không đúng!

Điểm này, Xích Mẫu phát hiện, Lý Tự Hóa phát hiện, hai Thượng Thần phát

hiện, phía bên Cổ Linh Hoàng thì trong lòng chấn động kịch liệt.

Hắn hiểu rõ tu vi của Thiên Đạo viễn cổ nhất, cho nên giây phút đầu tiên

hắn đã phát giác xuất hiện thêm một Thiên Đạo viễn cổ!

“Một trăm?”

Cổ Linh Hoàng ngạc nhiên, cùng một thời gian, trên đại địa Nguyệt cung,

tinh thần của đám người Thế tử cũng chấn động, trong nhận thức của bọn họ,

Thiên Đạo viễn cổ từ đầu đến cuối có lẽ là chín mươi chín người.

Bọn họ rất rõ bản thân không thể nhớ nhầm, nhưng hiện tại xuất hiện một

trăm người.

Mà Thiên Đạo viễn cổ xuất hiện sau cùng có hình thái một đứa trẻ con, làn

da xanh tràn ngập vô số ấn ký cổ xưa, cơ thể còn mọc mấy gai sắc, đặc biệt là

hai tay như móng vuốt, thoạt nhìn sẽ sinh ra hàn ý.

Chỉ là người này vẫn chưa trưởng thành, bò hơi chậm, dường như cảm nhận

phương hướng nhầm lẫn, không cách nào sánh với Thiên Đạo viễn cổ khác, có

thể chuẩn xác đáp lại sự triệu hóa của Lý Tự Hóa, hơn nữa còn định vị giáng

lâm.

Dường như trước đó Thiên Đạo viễn cổ này vẫn đang ngủ say, là vì Lý Tự

Hóa triệu hoán nên động thân sứ mệnh của Thiên Đạo viễn cổ, cho nên mới

thức tỉnh qua đây, mơ mơ hồ hồ, híp mắt bò đi theo bản năng.

Nhưng… cứ bò cứ bò, bởi vì thiếu cảm nhận phương hướng, rõ ràng giây

trước cách không còn xa nữa, nhưng giây sau lại xuất hiện trong thời không xa

hơn, hoàn toàn lệch hướng với nơi đây, hơn nữa còn tiếp tục bò.

Cảnh tượng này khiến đám người Thế tử hơi mơ màng.

Mà âm thanh của Hứa Thanh và đội trưởng, mặc dù rơi vào bên tai bọn họ,

nhưng rất ít người bởi vậy mà liên tưởng, dù sao thì… chuyện con trai là Thiên

Đạo viễn cổ, khả năng được tin tưởng ngay lập tức dường như là không có.

Cùng lúc này, chín mươi chín Thiên Đạo viễn cổ xuất hiện trước, bọn họ đã

bắt đầu trấn áp.

Có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ vọt thẳng đến bức tranh trừu tượng,

bay nhanh vào bên trong, trấn áp Xích Mẫu bằng phương thức mà Hứa Thanh

không cách nào hiểu được.

Màu đỏ trong bức tranh trừu tượng xuất hiện tan vỡ, bắt đầu ảm đạm, còn có

âm thanh thê lương vang vọng như xuyên qua kim thạch.

Bên này đang giao chiến, bên kia đứa trẻ khổng lồ đang…

Lúc này, đội trưởng và Hứa Thanh nhìn qua đứa trẻ khổng lồ trên bầu trời,

nhìn bóng dáng hắn đi xa, hô hấp của hai người họ dồn dập, đội trưởng không

khỏi hét lớn một tiếng.

“Con trai, cha ở đây!”

Nói xong, hắn còn kéo Hứa Thanh, ý bảo Hứa Thanh cũng mau kêu gọi.

Hứa Thanh không chần chờ, lập tức truyền thần niệm ra ngoài.

“Ta ở đây!”

Nháy mắt âm thanh của hai người họ truyền ra ngoài, chiến đấu bên trong

bức tranh trừu tượng không ngừng tiến hành, mà đứa trẻ khổng lồ ở chân trời

đang bò thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt nỗ lực muốn hoàn toàn mở ra, đầu nâng

lên, lỗ tai động đậy, tinh thần mê mang.

Mắt thấy như vậy, trong mắt đội trưởng vui vẻ, lần nữa hét lớn, Hứa Thanh

cũng tiếp tục tản ra thần niệm kêu gọi hắn.

Vì vậy rất nhanh, vẻ mê mang trên mặt của đứa trẻ khổng lồ đã bị kinh ngạc

thay thế, dường như đã nghe thấy, hơn nữa còn chắc chắn là giọng nói cùng với

phương hướng của người thân, hắn nhanh chóng chuyển động cơ thể, bò nhanh

về phía Hứa Thanh và đội trưởng.

Sau khi xác định phương hướng, hơn nữa cảm nhận được người thân, đứa

trẻ khổng lồ này bộc phát ra sức lực lớn hơn, thiên địa biến sắc, gió giục mây

vần, đứa trẻ khổng lồ xuất hiện trên tinh thần Hồng Nguyệt, xuất hiện trong

màn trời Nguyệt cung.

Giây phút bò đến nơi này, hắn quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh và đội

trưởng, trong miệng phát ra tiếng ‘a ya’.

Âm thanh này hóa thành thiên lôi, bổ vang tám hướng, chấn động khiến Hứa

Thanh và đội trưởng phun ra máu tươi.

Sau đó hai chân của đứa trẻ khổng lồ dùng lực đứng lên, như một cự nhân,

chạy lảo đảo về phía Hứa Thanh và đội trưởng, dường như muốn ôm ôm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.