Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1662: Ngươi dám đánh cha ta! (2)



Nhưng vẫn chưa tiếp cận, đã có dao động khủng bố bộc phát từ trên người

hắn, hình thành cơn bão, dường như có thể hủy diệt thiên địa, khiến Hứa Thanh

và đội trưởng không thể không lùi lại, đám người Thế tử cũng hoảng sợ, tự lùi

ra phía sau.

Có thể tưởng tượng một khi hắn tới gần, đối với mọi người, hậu quả cực

lớn.

Mắt thấy như thế, đội trưởng gấp gáp, vội vàng hét lớn.

“Con trai con trai, khoan qua đây, có nữ nhân xấu ở đây, ngươi đi đánh nữ

nhân xấu đi, màu đỏ chính là nữ nhân xấu!”

Đứa trẻ khổng lồ dừng bước chân lại, nhìn hai người Hứa Thanh, vẻ mặt

hắn hơi ấm ức, còn có mờ mịt, đang muốn tiếp tục ‘a ya’, nhưng ngay lúc này,

sự trấn áp của chín mươi chín Thiên Đạo viễn cổ trên bầu trời khiến tiếng kêu

thảm thiết của Xích Mẫu xuyên qua thời không vang vọng bên ngoài bức tranh

trừu tượng.

Âm thanh này vang ra khiến đám người Thế tử lập tức xuất hiện dấu hiệu

tan vỡ.

Phía bên đội trưởng thì cơ thể nổ tung, hóa thành con giun, khó tiếp tục hình

thành.

Mà Hứa Thanh tuy là cơ thể Thần Linh, nhưng dưới âm thanh bén nhọn này

cũng không cách nào chịu đựng được, một cái chớp mắt nửa cơ thể đã hóa

thành tro bụi, mặc dù có thủy tinh màu tím hồi phục, nhưng bởi vậy mà đau đớn

mang đến lan tràn toàn thân hắn như thủy triều vậy.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đứa trẻ khổng lồ, cơ thể của hắn lập tức

run rẩy, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bị phẫn nổ đến cực điểm thay thế, rõ ràng

Hứa Thanh và đội trưởng bị thương khiến đứa trẻ khổng lồ nhấc lên giận dữ

động trời.

Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm màu đỏ trong vòng xoáy, trong

miệng truyền ra tiếng ‘a ya’ thê lương, bò nhanh về phía đó, chớp mắt đã đến

gần, dung nhập vào trong vòng xoáy của bức tranh trừu tượng.

Sự gia nhập của hắn khiến trạng thái của Xích Mẫu càng khó coi.

Mà Nguyệt Viêm thượng thần và Tinh Viêm thượng thần, còn có Cổ Linh

Hoàng cũng nắm lấy cơ hội này, ai nấy tự triển khai thần nguyên của bản thân,

dùng phương thức mà Hứa Thanh bọn họ không cách nào nhận thức được, để

bức tranh trừu tượng này xuất hiện yên tĩnh!

Yên tĩnh không chỉ là bức tranh, mà còn có tất cả mọi thứ trong Nguyệt

cung.

Quy tắc cũng được, pháp tắc cũng hay, còn có thời không… đều như phong

trần vào khoảnh khắc này.

Bóng dáng cùng với sinh mệnh của Hứa Thanh bọn họ cũng như thế, tất cả

mọi thứ trên tinh thần Hồng Nguyệt đều đọng lại.

Sau khi khái niệm về thời gian mất đi, đã không cách nào nói rõ trôi qua bao

lâu, có thể là một cái chớp mắt, cũng có thể là cả đời, tóm lại là giây tiếp theo,

bức tranh trừu tượng trên bầu trời xuất hiện vết nứt dưới sự yên tĩnh này.

Vết nứt thành vật chuyển động duy nhất, nó lan tràn như cành cây xuất hiện

trong cả bức tranh.

Nếu như nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy những vết nứt này… đều là màu đỏ.

Màu đỏ đang vỡ vụn!

Sau cùng, bức tranh tan vỡ trong sự im hơi lặng tiếng, tất cả màu đỏ bên

trong đều tan thành mây khói, biến mất hoàn toàn… trong chớp mắt!

Một luồng đau thương nồng đậm lan tràn bên trong Nguyệt cung, khuếch

tán trên tinh thần Hồng Nguyệt, bốc lên khắp cả Tế Nguyệt đại vực, thậm chí

còn ảnh hưởng xa hơn, khiến cho từng sinh vật cùng với Thần Linh thần tính ẩn

giấu cũng cảm ứng hết thảy.

Đó là Thần Linh bỏ mình dẫn đến!

Có Thần ngã xuống.

Mà thương tâm lớn nhất vốn không phải ở trong tinh thần Hồng Nguyệt, mà

là trong Cửu U, giây phút Thần vẫn, ở nơi nào đó trong Cửu U truyền ra vô số

tiếng kêu rên.

Cửu U rung động, vong hồn đại loạn, tiếng đau buồn khóc lóc trở thành bão

táp, gào thét vĩnh hằng tại nơi đó.

Khoảnh khắc màu đỏ trên màn trời Nguyệt cung vỡ vụn, thì bức tranh trừu

tượng vẫn chưa tiêu tán!

Nó vẫn còn tồn tại.

Hơn nữa, còn chuyển động trong sự yên tĩnh, mặc dù tinh thần Hồng Nguyệt

cũng chấn động kịch liệt trong giây phút Thần vẫn, nhưng thông qua quyền

hành Hồng Nguyệt của bản thân, Hứa Thanh dần rõ ràng cảm nhận được...

Ngọn nguồn vẫn còn!

Xích Mẫu có quyền hành Hồng Nguyệt giống như mình chưa biến mất!

Cảnh tượng này khiến tinh thần của Hứa Thanh sôi trào, lúc này đầu người

mà đội trưởng miễn cưỡng hợp thành nhìn những thứ này, không khỏi hít sâu

một hơi, cấp tốc mở miệng.

“Không phải đám lão nương Xích Mẫu ngã xuống, là Cửu U thượng thần bị

hắn cắn nuốt dung hợp!”

“Giây phút cuối cùng, đám lão nương này từ bỏ nuốt chửng Cửu U, đưa hắn

ra ngoài chịu đựng cái chết thay cho bản thân!”

Dường như là nháy mắt lời nói của đội trưởng truyền ra, trong bức tranh

trừu tượng trên bầu trời vang vọng âm thanh trầm thấp.

“Lý Tự Hóa, ngươi cho rằng ta không biết giây phút năm đó ngươi thành

Thần, từng thấy tương lai... Mà ta từ đầu đến cuối đều ở vị trí Thần Linh, hi

vọng của ngươi là ta ban cho đó!”

“Ta dự cảm đời này có một kiếp nạn, vì vậy để vượt qua kiếp nạn này, ta đã

cắn nuốt Thần Linh khác để làm lớn mạnh bản thân.”

Âm thanh truyền ra, khắp cả đất trời Nguyệt cung trong phút chốc là một

mảng đỏ thẫm, hồng mang vô tận tản ra từ trong bức tranh, lan tràn toàn bộ thế

giới, cũng bao phủ đám người Hứa Thanh ở bên trong.

Lúc này, máu tươi của bọn họ không thể kiểm soát, vặn vẹo khắp tám

hướng, mơ hồ trở thành toàn bộ.

Dị chất vô cùng vô tận bộc phát ầm ầm ở nơi này.

Màu xám bên trong bức tranh nhanh chóng tiêu tan, màu hồng cũng đang

mờ dần, nhãn cầu của Cổ Linh Hoàng cũng biến ảo tan vỡ.

Còn có Thiên Đạo mà Lý Tự Hóa triệu hoán, cũng bắt đầu ẩn nấp.

Nếu đổi thành Thần Linh Tàn Diện đến, với năng lực của Lý Tự Hóa, uy

danh Thiên Đạo sẽ lớn hơn, cũng có thể thể hiện nhiều hơn.

Nhưng hiện giờ... một đòn đã là cực hạn mà Thiên Đạo có thể bày ra, sứ

mệnh của bọn họ là bảo vệ Vọng Cổ, đặc biệt là đối kháng Thần Linh Tàn Diện,

toàn bộ đều ở trong trạng thái suy yếu.

Lúc này, sứ mệnh của bọn họ quyết định bọn họ sẽ không tiếp tục, vì vậy

dần dần tiêu tán.

Mà con trai của Hứa Thanh và đội trưởng, mặc dù đang gầm gừ, nhưng dù

sao hắn vẫn còn nhỏ yếu, chưa trưởng thành, giờ phút này cũng từ từ nhắm mắt

lại, ẩn nấp không còn bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.