Quang Âm Chi Ngoại
Xích Mẫu nghe vậy, đang muốn mở miệng, nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên
thần niệm của nàng động đậy, lần đầu hướng về phía Tế Nguyệt đại vực, đối với
nàng, Tế Nguyệt đại vực chỉ là thức ăn, cho nên giao chiến từ trước đến giờ,
nàng chưa từng nhìn lấy một cái.
Nhưng trước mắt, nàng lại có cảm ứng, giây phút thần niệm quét qua, cảm
xúc của nàng đã có dao động.
Cùng một thời gian, Cổ Linh Hoàng đang dự định chạy trốn, bóng dáng hắn
cũng dừng lại, mạnh mẽ nhìn về phía Tế Nguyệt đại vực.
Nguyệt Viêm thượng thần, Tinh Viêm thượng thần cũng rung động nhìn
qua.
Trên Tế Nguyệt đại vực không được Thần Linh coi trọng này có một trận
kịch biến động trời đang xuất hiện!
Tứ điện chủ cùng với Nhị điện chủ của Nghịch Nguyệt Điện, còn có những
Quy Hư dưới trướng của bọn họ không bước lên Hồng Nguyệt theo đám người
Thế tử, bọn họ được giữ lại trên đại địa.
Mà giây phút đám người Hứa Thanh lên tinh thần Hồng Nguyệt, Tứ điện
chủ bọn họ cũng có sứ mệnh của bản thân.
Bọn họ hội tụ tất cả tu vi Hồng Nguyệt Thần điện, tu vi bị phong ấn, vào
bảy địa điểm.
Nhân số nhiều nhất bên trong là Thần điện tổng bộ của bình nguyên Sám
Hối.
Sáu địa điểm còn lại phân tán tại Thần điện tổng bộ của Tế Nguyệt đại vực.
Hồng Nguyệt Thần điện sụp đổ, Thần tử ngã xuống, tu sĩ của Hồng Nguyệt
Thần điện bị trấn áp, bảy địa điểm này giam giữ vô số tu sĩ của Hồng Nguyệt.
Mà càng nhiều hơn là những thế lực phụ thuộc vào Hồng Nguyệt Thần điện.
Cường giả trong những tu sĩ này cũng bị trấn áp tu vi, nhốt vào trong bảy
địa điểm này.
Từ số lượng cho thấy, có lẽ vẫn không bằng đám chúng sinh năm đó Bạch
Tiêu Trác hiến tế.
Mặc dù cộng thêm tu vi và chất lượng, chỉnh thể vẫn là có chênh lệch lớn
với đám chúng sinh vạn vật năm đó của Bạch Tiêu Trác.
Nhưng không sao… một mình Tử Thanh thái tử hiến tế, có thể khiến Thần
Linh Tàn Diện mở mắt, cho nên số lượng hiến tế tuy quan trọng, nhưng người
chủ trì hiến tế càng quan trọng hơn.
Lúc này, tinh thần của tu sĩ Hồng Nguyệt ở Tế Nguyệt đại vực đều run rẩy,
trên bình nguyên Sám Hối, vị trí của Chủ tể từng đứng sừng sững hiện giờ là
một mảng trống trải.
Mà trong mảng trống trải này, một luồng sáng trắng trong nháy mắt bộc phát
ra.
Ánh sáng này đến từ hư vô, đến từ thời không, đến từ quá khứ.
Sự xuất hiện của nó đang huyễn hóa ra một bóng dáng mênh mông.
Dáng vẻ của bóng dáng này chính là Lý Tự Hóa, nhưng rất khác với Nguyệt
cung bị Xích Mẫu cắn nuốt, Lý Tự Hóa xuất hiện ở bên trong, trên người hắn có
thần hỏa đang đốt cháy.
Hắn đến từ quá khứ, đến từ tọa độ thời gian của Nguyên Anh Thần tử!
Là đội trưởng định vị cho hắn, đưa đến, nhưng dường như không cách nào
duy trì lâu dài.
Giây phút xuất hiện, Lý Tự Hóa lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn tinh thần
Hồng Nguyệt, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Thần Linh Tàn Diện cao hơn.
“Ta, đời sau của Hoàng Thiên, từ Tiên giáng lâm lần đầu thành Thần giả,
hiến tế.”
Âm thanh của hắn giống như thiên lôi, ầm vang cửu thiên, nổ tung thập địa!
Âm thanh của Lý Tự Hóa vang vọng trên Tế Nguyệt đại vực, nơi đi qua, hư
vô nổ vang, sấm sét vô tận.
Nhưng Tàn Diện vẫn thờ ơ, mặc dù hiện tại xông vào đây, nhưng vẫn không
mở mắt.
Mà lúc này, bảy điểm hội tụ tu sĩ Hồng Nguyệt Thần điện trong đại địa
truyền ra tiếng kêu rên thê lương.
Âm thanh của Lý Tự Hóa đối với bọn họ là có ý diệt sạch, trong nháy mắt,
những tu sĩ Hồng Nguyệt cùng với thế lực phụ thuộc, cơ thể của tất cả mọi
người trong tộc đều bắt đầu run rẩy.
Làn da của bọn họ tự nứt ra, để lộ huyết nhục, mà huyết nhục đang run rẩy
vào lúc này tách ra khỏi xương cốt, chồng chất trên mặt đất thành núi nhỏ.
Sau cùng rơi xuống, là cái đầu đã mất đi huyết nhục của bọn họ.
Phóng mắt nhìn đi, tại bảy địa điểm này, có đến vô số núi nhỏ nối tiếp nhau.
Mà núi nhỏ huyết nhục vô tận này tạo thành núi lớn huyết nhục.
Tổng cộng có bảy ngọn núi, kinh thiên động địa, mùi máu tanh càng hóa
thành thực chất, giống như khói bay lên trời, như vệt nước mắt của trời xanh.
Thần Linh Tàn Diện trên màn trời vẫn thờ ơ.
Cho đến khi... cơ thể của Lý Tự Hóa bắt đầu nứt ra.
Hiện tại hắn là Thần Linh.
Hắn nứt ra khiến thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, mà huyết nhục của
hắn rơi xuống, nhô lên thành ngọn núi huyết nhục thứ tám ở phía dưới đại địa.
Càng ngày càng cao.
Vô số huyết nhục chất đống thành một đỉnh núi cực cao.
Chiều cao của nó ngang bằng với tinh thần Hồng Nguyệt, cho đến cuối
cùng... đầu của Lý Tự Hóa rơi xuống đỉnh núi sau khi mất tất cả huyết nhục.
Từ đầu đến cuối, biểu cảm của hắn đều là lạnh lùng, không có bất kỳ dao
động cảm xúc nào, mà khoảnh khắc đầu chạm vào núi huyết nhục, đôi mắt
trống rỗng hóa thành nhìn lên bầu trời.
Lúc này, Thần Linh Tàn Diện trên bầu trời chậm rãi... mở mắt ra!
Không giống với cảnh tượng hiện ra trong thủy tinh màu tím của Hứa
Thanh, lần này Thần Linh Tàn Diện đã thật sự mở mắt, hắn mở mắt ra, trong
đồng tử màu vàng kim của hắn lộ ra bình tĩnh.
Mà ánh mắt hắn nhìn xuống, Tế Nguyệt đại vực vặn vẹo, một mảng mơ hồ.
Mưa máu rơi trên núi huyết nhục của Lý Tự Hóa, ngày tận thế giáng lâm
trên bình nguyên Sám Hối, nơi đây... đang được thay đổi.
Sự thay đổi này không thể đảo ngược.
Vượt ra dị chất của tất cả Thần Linh, nổi lên ở bình nguyên Sám Hối, thay
đổi đại địa, thay đổi vạn vật, thay đổi mọi thứ nơi đây.
Toàn bộ bình nguyên Sám Hối đang hình thành cấm khu mới, những thể
sinh mạng quỷ dị được sinh ra ở bên trong.
Ngọn núi huyết nhục đó cũng nhanh chóng trở thành chủ cấm khu, có sinh
mệnh mới, có ý thức mới.
Lúc này, chúng sinh vạn tộc của đại lục Vọng Cổ đều run rẩy, bất kể bọn họ
ở vị trí nào thì đều có thể nhìn thấy Thần Linh Tàn Diện, cũng có thể nhìn thấy
động tác mở mắt của hắn.
Sợ hãi, hoảng loạn, kinh hoàng và vô số cảm xúc tiêu cực khác bộc phát trên
đại lục Vọng Cổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.