Quang Âm Chi Ngoại
Đây là cách hiểu của Hứa Thanh đối với bí tàng trước đây.
Cho đến ngày hôm nay, thần tàng xuất hiện, làm thay đổi nhận thức của Hứa
Thanh.
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt giữa hai bên, đó không phải
là chênh lệch trước và sau khi thiêu đốt mệnh hỏa, mà là khoảng cách giữa tu sĩ
và phàm tục.
Nhưng cụ thể và vận dụng thế nào, Hứa Thanh còn cần cân nhắc và nghiên
cứu mới có thể nắm giữ nó được.
Giờ phút này sau khi phán đoán đơn giản, điều hắn có thể làm được chỉ là sử
dụng giống như bí tàng, mang ra trấn áp vạn vật.
"Phương pháp này hẳn là không đúng."
Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn xung quanh, phong ấn nơi này đã tan vỡ, bốn
phía là một vùng đất cằn cỗi.
"Cách sử dụng chân chính của thần tàng cần thời gian nhất định để hiểu ra."
Đáy lòng Hứa Thanh thì thào, đứng lên.
Hắn hiểu rằng lúc này không phải là lúc để nghiên cứu, bởi vì hắn còn có
một chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Vì vậy Hứa Thanh thu hồi áo da, máu thịt Xích Mẫu bên trong đó còn rất
nhiều, nhưng bây giờ hắn đã tạm thời đến bình cảnh, không cách nào hấp thu
được nữa, cần chờ đến lúc hắn hình thành nên thần tàng thứ tư thì mới có thể
tiếp tục.
"Giá trị của vật này khó có thể đánh giá, một khi ta có mạch suy nghĩ và sự
chuẩn bị cho thần tàng thứ tư, là có thể nhờ vào đó trong nháy mắt hình thành."
Hứa Thanh thở sâu, cẩn thận cất áo da xong, chỉnh sửa quần áo một chút rồi
cất bước đi về phía thiên địa xa xa.
Mỗi một bước hạ xuống, đại địa ở dưới chân đều sẽ thu nhỏ lại, đây là từ
ảnh hưởng quy tắc của hắn, trong phạm vi năng lực của hắn, vạn vật có thể thay
đổi tùy tiện theo suy nghĩ.
Cứ như vậy, Hứa Thanh lấy phương thức vượt qua trí tưởng tượng của tu sĩ
tầm thường đi ra trăm bước.
Từ nơi đấy, đi tới sát biên giới bình nguyên Sám Hối.
Nơi đây đã từng là một biển máu cùng với đảo nhỏ, mà bây giờ sau trận
thần chiến, sau khi Lý Tự Hóa tế hiến, nơi đây hóa thành cấm khu.
Phóng mắt nhìn lại, biển máu bị vô số thực vật lấp đầy, đen kịt cùng với âm
lãnh, là toàn bộ khu vực này.
Dị chất càng nồng nặc, ảnh hưởng đến hết thảy đồng thời cũng có thể khiến
cho trong vùng cấm khu này sản sinh ra vô số sinh vật quái dị.
Di chỉ Thần Tử Điện, đã ở chỗ sâu trong cấm khu.
Mà giờ khắc này Hứa Thanh đứng bên ngoài cấm khu, chăm chú nhìn phía
trước, sau một lúc lâu, hắn cất bước đi vào cấm khu, từng bước, đi về phía vị trí
trung tâm.
Thực vật như yêu ma quỷ quái bốn phía có thể dễ dàng giết chết phàm tục
xông vào, dù cho đối mặt tu sĩ, dị chất của bọn chúng cũng sẽ trở thành lợi khí.
Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, đi vào nơi đây, cùng với đi ở ngoại giới
không khác nhau gì cả.
Tất cả thực vật quỷ dị đều run rẩy trước sự lại gần của Hứa Thanh, chủ động
tránh ra, không dám đụng chạm vào hắn một chút nào, mặc dù là sinh mệnh quỷ
dị sinh ra ở chỗ này cũng như vậy.
Một con phi xà đỏ đen đan xen chạy trốn chậm một chút, tại giây phú khi
Hứa Thanh đi qua bên cạnh, nó trở thành hài cốt... Sinh mạng của nó, dị chất
của nó, hơi thở của nó, đều bị vô thanh vô tức bị hút ra, biến mất ở phía sau Hứa
Thanh.
Phía sau hắn, chợt nhìn thì như không có gì cả, nhưng nếu có được tu vi
nhất định thì có thể cảm giác được nơi đó dường như có ba cái lỗ đen thật lớn,
thôn phệ tất cả.
Có lẽ, đối với vùng cấm khu này mà nói, sự tồn tại của Hứa Thanh mới là
cấm khu.
Cứ như vậy, Hứa Thanh đi một đường về phía trước, đi qua biển máu đã
từng, đi tới đảo nhỏ nguyên bản, cho đến trước một ngọn núi máu thịt, Hứa
Thanh bước chân dừng lại, ôm quyền cúi đầu.
"Bái kiến Cửu gia gia."
Ngọn núi máu thịt này cũng có màu đỏ đen đan xen, là một bộ phận của cấm
khu, cũng là trung tâm của nơi này, càng là chủ của cấm khu.
Nó được tạo thành từ máu thịt của Lý Tự Hóa, sinh mệnh mới được sinh ra
dưới ánh mắt của Thần Linh Tàn Diện, lúc này chậm rãi nhúc nhích, vẫn chưa
chân chính thức tỉnh mà là rơi vào trạng thái ngủ say.
Tuy là như thế nhưng vẫn có uy áp kinh người bao phủ bốn phương, vặn vẹo
hư vô.
Mà ở trên đó, một người khoanh chân ngồi.
Mặc áo bào đen, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị giống như hàn băng,
trước đầu gối là một thanh trường kiếm.
Chính là lão Cửu.
Hắn mở hai mắt ra, bình tĩnh nhìn Hứa Thanh, nhất là nhìn đằng sau Hứa
Thanh thêm mấy lần, trong mắt càng có ánh sáng kì dị. Sau một lúc lâu, hắn
thản nhiên mở miệng.
"Chuyện gì."
Hứa Thanh biết được tính cách của Cửu gia gia trước mặt lạnh lẽo, rất ít nói
chuyện, thậm chí hầu hết thời gian đều là trầm mặc, nhưng trên thực tế nội tâm
hoàn toàn không lạnh lùng giống như bề ngoài, vì vậy hắn nhẹ giọng nói ra.
"Cửu gia gia, lúc vãn bối mới vừa đến Tế Nguyệt đại vực đã từng thu một
đệ tử."
"Nàng chết bởi vì ngoài ý muốn, nhưng khi đó có người nói cho ta biết, hồn
người chết trên Tế Nguyệt đại vực không vào luân hồi, mà là hội tụ ở bên trong
Thần Tử Điện."
"Vãn bối tới đây, là muốn thu hồi hồn của đệ tử ta."
"Tên gọi là gì." Lão Cửu nghe vậy, bình tĩnh mở miệng.
"Thạch Phán Nhạn, nàng tên Thạch Phán Nhạn." Hứa Thanh nhẹ giọng nói.
Lão Cửu nhắm mắt, giống như đang cảm giác, một lát sau hai mắt hắn nửa
hé, giơ tay phải lên túm vào trong hư vô, nhất thời toàn bộ cấm khu rung động,
một vòng xoáy khổng lồ trống rỗng biến ảo.
Trong sự ùng ùng chuyển động, một quầng sáng màu trắng chậm rãi bay ra
từ bên trong, lướt về phía Hứa Thanh.
Bên trong ánh sáng trắng là một cô bé, hai tay ôm đầu gối, nhắm mắt như
ngủ say, nhưng lại chau mày, vẻ mặt lưu lại sự hoảng sợ.
Chính là Thạch Phán Nhạn.
Nhìn nàng, hai mắt Hứa Thanh nhu hòa, giơ tay lên nhẹ nhàng bưng lấy ánh
sáng, truyền ra triệu hoán.
"Phán Nhạn."
Giọng của hắn dung nhập vào bên trong ánh sáng trắng, quanh quẩn ở trong
hư vô, rơi vào hồn của cô bé. Thân thể nàng chấn động, lông mi khẽ run, chậm
rãi mở mắt ra, mang theo vẻ mê man nhìn Hứa Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.